THẠCH HẦU - Trang 170

dầu. William đưa một trong hai người cái gì đó mà Trương không trông
thấy. Anh ta gật đầu với bạn và tuồn một cái gói nhỏ vào tay William. Rồi
cả hai nhanh chóng quay đi và bước trở lại con ngõ. William nhìn vào trong
túi, ngó xem mình vừa nhận được cái gì, rồi nhét nó vào túi áo. Không!
Trương thoảng thốt nghĩ. Cái gì đây? Ma túy ư? Con trai anh đang mua ma
túy ư?

Trương cúi người lùi lại khỏi con ngõ và khi con trai anh bước ra, anh

tóm chặt cánh tay thằng bé và ấn nó vào tường, nó bị sốc.

“Làm sao con có thể làm thế?” Trương hỏi.
“Để con yên.”
“Trả lời bố!”

William nhìn vào cửa hàng cà phê gần đó, có ba bốn người đang ngồi

bên ngoài để tận hưởng khoảng thời gian tạnh ráo hiếm hoi. Họ đã nghe
được giọng nói to tiếng của Trương và đang liếc về phía thằng bé cùng ông
bố. Trương để ý thấy họ và thả con trai ra, gật đầu ra hiệu cho thằng bé đi
theo.

“Con không biết là Quỷ đang đi lùng chúng ta sao? Hắn muốn giết

chúng ta!”

“Con muốn ra ngoài. Ở đây cứ như nhà tù vậy! Cái phòng bé tí chết

tiệt ấy, ở cùng với em nữa.”

Trương lại tóm cánh tay con. “Đừng có dùng loại ngôn ngữ đó với bố.

Con không thể cãi lời bố như thế này được.”

“Cái chỗ đó nhỏ tí như cái hố. Con muốn có phòng riêng,” thằng bé trả

lời và giật tay ra.

“Sau này. Tất cả chúng ta đều phải hi sinh.”

“Bố mới là người chọn đến đây. Bố đi mà hi sinh.”
“Đừng có nói với bố cái giọng đó!” Trương nói. “Ta là bố của con.”
“Con muốn một căn phòng. Con muốn có sự riêng tư.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.