THẠCH HẦU - Trang 172

“Bố sẽ bảo vệ cả nhà. Và không phải bằng cái này.”
“Bố ư?” William cười nhếch mép. “Bố làm những việc khiến cho cuộc

đời chúng tôi khổ sở. Bố quyết định đến đây và thằng xà thủ khốn nạn cố
giết tất cả chúng tôi. Bố gọi đó là chăm sóc gia đình hả?”

“Con trả tiền cho cái này bằng gì?” Anh giơ cái túi đựng khẩu súng

lên. “Con lấy đâu ra tiền? Con làm gì có việc.”

Thằng bé lờ tịt câu hỏi. “Quỷ đã giết những người khác. Nếu hắn giết

cả chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ làm gì?”

“Chúng ta sẽ trốn hắn cho đến khi cảnh sát tìm được hắn.”

“Nếu họ không tìm được thì sao?”
“Sao con lại hỗn hào với bố như thế?” Trương giận dữ hỏi.
Đẩy cửa vào nhà, William lắc đầu, khuôn mặt bực tức và giậm mạnh

chân đi về phòng ngủ. Thằng bé đóng sầm cửa lại.

Trương đón cốc trà vợ anh đưa cho.
Trương Kiệt Chi hỏi. “Nó đã đi đâu?”
“Lên phố ạ. Nó mua cái này.” Anh cho ông thấy khẩu súng và ông già

Trương cầm nó trong bàn tay gầy guộc của mình.

Trương hỏi. “Nó có đạn không?”
Cha anh từng là lính nên ông cũng rất quen thuộc với vũ khí. Ông xem

xét khẩu súng thật kĩ. “Có. Cẩn thận đấy. Con phải gạt chốt an toàn tới vị
trí này.” Ông đưa lại khẩu súng cho con trai.

“Tại sao thằng bé lại coi thường con?” Trương giận dữ hỏi. Anh giấu

khẩu súng ở ngăn trên cùng trong tủ quần áo và dẫn ông già ra ngồi chiếc
ghế xô pha ẩm mốc.

Cha anh không nói gì một lúc. Sự im lặng kéo dài đến nỗi Trương phải

nhìn vào ông trông đợi. Cuối cùng, với cái nhìn thất vọng trong mắt, người
cha trả lời. “Tất cả những hiểu biết của con là học được từ đâu, con trai?
Điều gì đã xây dựng nên trí tuệ của con, trái tim con?”

“Các vị thầy, sách vở, đồng nghiệp. Và chủ yếu từ cha, Baba.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.