THẠCH HẦU - Trang 243

Các kĩ thuật viên đã lấy được hàng trăm dấu vết chìm và hàng tá dư chất
nhưng sẽ mất nhiều giờ đồng hồ để phân tích.

Tất cả các yêu cầu gửi đi AFIS cho các dấu vân tay mà Sachs thu được

ở những hiện trường trước đó đều không cho kết quả, trừ Jerry Đường,
nhưng nhân thân của anh ta giờ tất nhiên chẳng còn là vấn đề nữa.

“Tôi muốn uống một ly,” Rhyme nói một cách chán nản. “Đến giờ

cocktail rồi. Quỷ thật, quá giờ cocktail rồi.”

“Bác sĩ Weaver nói không được dùng cồn trước phẫu thuật,” Thom

cảnh báo.

“Cô ấy nói là tránh, Thom. Tôi chắc chắn cô ấy nói là tránh thôi.

Tránh chứ không phải là kiêng hẳn.”

“Tôi không định tranh cãi về từ điển Webster ở đây, Lincoln. Không

rượu.”

“Tuần sau mới phẫu thuật cơ mà. Cho tôi một ly chết tiệt đi.”
Phụ tá của anh rất cương quyết. “Anh đang làm việc quá vất vả trong

vụ này rồi. Huyết áp anh tăng cao còn lịch trình hàng ngày thì bị xổ toẹt.”

Rhyme nói, “Mỗi người nhịn một tí vậy. Một ly nhỏ thôi.”
“Đấy không phải là nhịn. Đấy là chiến thắng cho anh và thất bại cho

tôi. Anh có thể uống sau cuộc phẫu thuật.” Anh ta biến mất vào trong bếp.

Rhyme nhắm mắt lại, ngửa đầu ra ghế một cách giận dữ. Trong một

giây tưởng tượng điên rồ, anh mơ rằng cuộc phẫu thuật thực sự chữa được
những dây thần kinh điều khiển toàn bộ cánh tay anh. Anh không kể với ai,
kể cả Amelia Sachs, nhưng bất chấp việc không thể đi lại được nữa, anh
vẫn thường mơ rằng cuộc phẫu thuật sẽ giúp anh thực sự cầm nắm lại được.
Lúc này anh đang tưởng tượng mình cầm chai Macallan lên và tu trực tiếp
từ nó. Rhyme gần như có thể cảm nhận bàn tay mình quanh chai thủy tinh
tròn, mát lạnh ấy.

Một tiếng lanh canh trên bàn bên cạnh làm anh chớp mắt. Mùi găn gắt

của rượu whisky bốc lên tới tận đỉnh đầu. Anh mở mắt ra. Sachs đã đặt một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.