THẠCH HẦU - Trang 272

Trong lúc anh nhìn cha, ông đột nhiên mở mắt ra. “Lúc này Quỷ đang

rất giận vì họ đã giết một trong những người của hắn. Ta biết loại người
như hắn. Hắn sẽ không bao giờ dừng tay cho đến khi tìm được chúng ta.”

Đây chính là cách làm của cha anh. Ông luôn ngồi và thu thập đủ

thông tin rồi mới đưa ra đánh giá, và chúng thường rất chính xác, Trương
Kiệt Chi đã sống sót qua mọi thảm hoạ. Ông nói với gia đình mình hồi
những năm 60 rằng: “Rồi việc này sẽ qua đi. Chúng ta chỉ cần cố sống và
chờ đợi. Đấy mới là mục đích của chúng ta.” Trong vòng mười năm sau, Bè
lũ Bốn tên bị bỏ tù và Trương Kiệt Chi nói đúng. Cả bây giờ ông cũng
đúng, Trương đau khổ nghĩ. Quỷ sẽ đi lùng họ.

Chính cái biệt danh “xà thủ” cũng được lấy từ hình ảnh những tên

buôn người luồn lách qua các biên giới để chuyên chở những hàng hoá là
con người của chúng tới địa điểm cuối cùng. Trương cảm nhận lúc này Quỷ
đang làm đúng việc đó, rình mò, nhờ cậy người nọ người kia, tận dụng
những mối quan hệ của hắn, đe doạ, thậm chí là tra tấn người ta để tìm tung
tích nhà họ. Hắn có thể...

Bên ngoài có tiếng phanh chói tai.
Cả Trương, vợ và cha anh cùng đông cứng người.

Tiếng bước chân.
“Tắt đèn đi. Nhanh lên,” Trương ra lệnh. Mỹ Mỹ lật đật đi sang bên

kia để tìm công tắc.

Trương vội đi đến chỗ tủ áo, lôi khẩu súng của William ra khỏi chỗ

giấu và đi tới cửa sổ trước đã kéo rèm. Hai bàn tay run run, anh nhìn ra bên
ngoài.

Bên kia phố là một chiếc xe tải chở hàng, hàng chữ lớn quảng cáo

pizza được thả xuống từ cửa xe. Tài xế đang mang một chiếc hộp các-tông
tới một căn hộ.

“Không sao,” anh nói. “Một chiếc xe chở hàng ở bên kia phố thôi.”
Nhưng rồi anh nhìn sang bên kia căn hộ tối om, nhận ra hình dáng mờ

tỏ của cha mình, vợ mình và đứa bé nhờ ánh sáng xanh từ màn hình tivi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.