THẠCH HẦU - Trang 495

Nhưng người đàn ông lờ ông ta đi và tiếp tục quan sát xà thủ một cách

tỉ mỉ. Quỷ cảm thấy nhoi nhói khó chịu. Nhưng rồi hắn kiểm soát được cảm
giác ấy. Hắn có mối quan hệ ở các cấp cao nhất. Hắn là bất khả xâm phạm,
kể cả trước phép thuật của Lincoln Rhyme. Hắn hỏi thẳng anh ta. “Chính
xác thì anh là ai? Một cố vấn? Một thám tử tư?”

“Tôi ư?” Người tàn tật trả lời. “Tôi là một trong thập vị phán quan của

địa ngục.”

Quỷ cười lớn. “Vậy là anh viết tên người ta lên sổ Nam Tào?”
“Đúng, đó chính xác là việc tôi làm.”
“Và anh đến để tiễn tôi?”

“Không,” anh ta trả lời.
Peabody cảnh giác hỏi. “Thế anh muốn gì?”
Nhân viên của Bộ Ngoại giao sốt ruột nói, “Tất cả các anh chị, mời ra

khỏi đây ngay bây giờ.”

“Anh ta sẽ không được lên chiếc máy bay kia,” Rhyme nói.
“Ồ, có đấy,” viên chức cứng rắn trả lời. Anh ta bước tới, rút vé máy

bay từ trong túi Quỷ ra và bước vào cổng ra.

“Anh chỉ cần bước một chân nữa lên máy bay,” viên cảnh sát béo tốt

nói, “là các cảnh sát ở đây sẽ được quyền bắt giữ anh.”

“Tôi ư?”Webley lẩm bẩm giận dữ.
Peabody cười gằn và nhìn vào đặc vụ da đen. “Dellray, chuyện quái gì

đây?”

“Có lẽ nên nghe lời bạn tôi nói đi, Harold. Tin tôi đi, đó là vì lợi ích

của chính anh thôi.”

Một cái cau mày hối tiếc hiện trên mặt Lincoln Rhyme. “Ồ, tôi e rằng

việc này sẽ hơi mất thời gian một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.