THẠCH HẦU - Trang 514

Rõ ràng khả năng nghe hiểu tiếng Anh của họ đủ để họ hiểu được ý

nghĩa cuối cùng trong những lời của vị thẩm phán mà không cần phải phiên
dịch. Mỹ Mỹ bắt đầu khóc lặng lẽ và Sam Trương ôm lấy vợ, vừa cười vừa
thì thầm vào tai chị ta. Rồi Mỹ Mỹ bước đến chỗ Sachs và ôm cô. “Xiexie,
cảm ơn cô, cảm ơn.”

Thẩm phán kí một giấy tờ trước mặt cô. “Các vị có thể mang cô bé

theo cùng bây giờ,” bà nói và cho họ ra về. “Luật sư Sing, mời gặp thư ký
tòa để sắp xếp giấy tờ.”

“Vâng, thưa Tòa.”
Sam Trương dẫn cả nhà, lúc này đã chính thức tăng thêm một thành

viên, tới bãi đỗ xe gần tòa nhà đá đen của Tòa án Gia đình. Đây đã là lần
trình diện thứ hai tại toà án trong ngày hôm nay của anh. Trước đó Trương
đã làm chứng trong buổi xét hỏi trước phiên điều trần của nhà họ Vũ. Đơn
xin tị nạn của họ không chắc chắn bằng của nhà Trương nhưng luật sư của
họ có vẻ lạc quan là họ sẽ được ở lại nước Mỹ.

Nhà Trương cùng cô cảnh sát đang dừng bên cạnh chiếc xe thể thao

màu vàng của cô. William vui lên khi trông thấy nó, suốt ngày hôm nay cậu
đã hờn dỗi và ủ dột. “Một chiếc Camaro SS,” cậu nói.

Người phụ nữ cười. “Cháu biết các hiệu xe của Mỹ à?”
“Ai mà muốn lái loại xe khác cơ chứ?” Cậu nói một cách nhạo báng.

Thằng bé gầy gò ngắm nghía chiếc xe thật kĩ. “Con này ngọt ngào chết đi
được.”

“William,” Trương thì thầm đe doạ và nhận lại một cái nhìn lạnh lùng,

khó hiểu của con trai.

Mỹ Mỹ và cô bé tiếp tục trèo lên xe tải còn Trương ở lại với nữ cảnh

sát. Chậm chạp dịch lời nói của mình, anh bảo với người phụ nữ tóc đỏ.
“Mọi điều cô làm cho chúng tôi, cô và anh Rhyme... Tôi không biết phải
cảm ơn thế nào. Còn đứa nhỏ... Thấy không, vợ tôi, cô ấy đã luôn...”

“Tôi hiểu,” người phụ nữ nói. Giọng cô ngắc ngứ và anh nhận ra mặc

dù cô đánh giá cao lòng biết ơn này, cô vẫn khó chấp nhận nó. Cô thả người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.