ngồi vào ghế lái, khẽ nhăn mặt vì một cơn đau trong xương hay cơ bắp nào
đó. Động cơ bật lên với tiếng rừm mạnh mẽ và cô lái đi thật nhanh khỏi bãi
đậu xe, làm xoay tít các bánh xe trong lúc tăng tốc.
Chỉ một lát là chiếc xe đã khuất khỏi tầm nhìn.
Cả gia đình anh sẽ sớm có mặt ở nhà tang lễ Brooklyn, nơi thi thể
Trương Kiệt Chi đang được chuẩn bị. Nhưng Sam Trương vẫn đứng tại chỗ
và nhìn lên tập hợp các phòng toà nhà màu xám cùng những toà nhà văn
phòng quanh mình. Anh cần một phút cô độc. Người đàn ông này đã bị kẹt
giữa âm và dương của cuộc đời. Anh đã tha thiết mong được rũ bỏ những
vất vả, trưởng giả, truyền thống và uy quyền, những khía cạnh của cuộc đời
anh ở Trung Quốc, biết bao. Giờ đây anh muốn ôm lấy tính nghệ sĩ, sự nữ
tính và tính bản năng, cái mới lạ: tất cả những gì mà Đất nước Xinh đẹp đại
diện cho. Nhưng làm việc ấy mới khó làm sao.
Không, Trương nghĩ, quá khứ luôn song hành cùng chúng ta. Nhưng
anh không biết, chưa biết, làm thế nào để tìm được một chỗ cho nó trong
tương lai của mình. Việc đó là có thể.
Anh đã ở đây, cách xa nửa vòng trái đất với mọi thứ thân thuộc, ngập
chìm trong hoang mang và bị bủa vây bởi thách thức.
Đồng thời anh cũng lo lắng khôn nguôi trước cuộc sống không chắc
chắn nơi đất khách quê người.
Nhưng có vài điều Trương biết chắc:
Rằng mùa thu năm nay trong mùa vu lan báo hiếu anh sẽ tìm nguồn an
ủi bằng việc quét tước phần mộ cha mình, để lại vài quả cam làm đồ cúng
và trò chuyện với linh hồn ông.
Rằng Bảo Nhi, Đứa Trẻ Quý Báu, sẽ trưởng thành trong sự hoà hợp
tuyệt đối với thời gian và nơi chốn đặc biệt này: một Đất nước Xinh đẹp
trước thềm thế kỉ mới, dễ dàng bao bọc những linh hồn của cả người Hoa
lẫn người Mỹ, nhưng vẫn vượt lên trên cả hai.
Rằng dần dần William sẽ có căn phòng của riêng nó và tìm ra thứ gì
khác để trút giận ngoài cha nó. Nhưng rồi từng chút một những giận dữ ấy