THẠCH HẦU - Trang 54

“Tao cũng không tìm được thằng bằng hữu. Tao không biết nó có ra

khỏi tàu được không.” Quỷ nhìn khắp bờ biển.

“Tôi chưa gặp ai cả,” Đường nói, giọng cao chói. “Nhưng chúng ta

không thể ở lại đây được.”

Từ khóe mắt Quỷ trông thấy một chuyển động gần chỗ sóng vỗ: một

người đàn ông mặc quần áo màu xám đang bò lên những tảng đá trên mặt
nước, giống hệt một con thú bị thương. Quỷ bước khỏi chỗ xe tải và lôi
súng trong thắt lưng ra. “Chờ đấy.”

“Anh làm gì đấy?” Đường hỏi trong tuyệt vọng. “Chúng ta không thể

ở lại đây được! Họ đang đến. Chỉ mười phút nữa thôi. Anh không hiểu tôi
nói à?”

Nhưng Quỷ không còn để ý gì đến tên côn đồ trong lúc băng qua

đường. Con lợn nhìn lên và trông thấy Quỷ đang tới, nhưng rõ ràng ông ta
đã bị gãy chân trong lúc bơi vào bờ, không thể đứng dậy chứ đừng nói là bỏ
chạy. Ông ta bắt đầu điên cuồng bò về chỗ mặt nước. Quỷ thắc mắc sao ông
ta còn cố làm gì.

Sonny Lý mở mắt và cảm tạ thập vị phán quan - không phải vì đã cho

gã sống qua vụ tàu đắm mà bởi lần đầu tiên trong suốt hai tuần qua, những
cơn buồn nôn quặn thắt của gã đã biến mất.

Khi chiếc bè lao vào đá, hắn, John Tống cùng cặp vợ chồng trẻ tuổi đã

bị hất xuống nước và một con sóng mạnh cuốn họ đi. Ngay lập tức Lý
không trông thấy ba người còn lại và đã bị lôi về phía bờ biển từ khoảng
một cây số, cho đến khi cuối cùng gã cũng mò lên được bờ cát. Từ đó gã bò
lết xa khỏi biển hết sức có thể và gục ở đây.

Gã nằm bất động dưới cơn mưa như trút trong lúc cảm giác say sóng

dịu dần và những cú giật trong đầu giảm hẳn. Vật lộn để đứng lên, Lý bắt
đầu lần mò ra đường, da gã ngứa ngáy vì lớp vải quần bò và áo len đang
sũng nước biển và cát. Gã không nhìn thấy gì từ cả hai hướng. Mặc dù vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.