THẠCH HẦU - Trang 55

gã nhớ là đã nhìn thấy đèn của một thị trấn nhỏ bên tay phải và đó là hướng
mà lúc này gã bắt đầu cuốc bộ dọc theo con đường đầy cát.

“Quỷ đâu nhỉ?” Lý tự hỏi.

Như thể để trả lời cho gã, một tiếng bụp ngắn vang lên mà Lý nhận ra

ngay là tiếng súng lục. Âm thanh vang vọng trong buổi bình minh tối đen
và ướt át.

Nhưng đó có phải là Quỷ không? Hay một cư dân địa phương nào

đấy? (Ai cũng biết tất cả người Mỹ đều có súng.) Có khi đó là một cảnh sát
Mỹ chẳng hạn.

Tốt nhất là chơi kiểu an toàn. Gã rất muốn nhanh chóng tìm tới tên

Quỷ, nhưng gã biết mình phải cẩn trọng. Gã bước khỏi đường đi để đi ra
sau một bụi cây, nơi gã sẽ khuất khỏi tầm nhìn. Gã rảo bước hết mức mà
đôi chân bị chuột rút và đã kiệt quệ của gã cho phép.

Cả hai nhà dừng phắt trước âm thanh kia.

“Đó là...” Vũ Khải Trần mở lời.
“Phải,” Sam Trương lẩm bẩm. “Tiếng súng.”
“Hắn sẽ giết chúng ta. Hắn đang tìm để giết chúng ta.”

“Tôi biết rồi,” Trương quát lại. Tim anh đập loạn vì họ - vì Bác sĩ

Tống, vì Sonny Lý, vì cặp vợ chồng nọ - một trong số họ vừa mới bị giết.
Nhưng anh có thể làm gì đây?

Trương nhìn sang cha mình và thấy ông Trương Kiệt Chi đang thở hổn

hển, nhưng ngoài việc bị ngã chúi nhủi trên bè và phải bơi cật lực vào bờ,
có vẻ ông cụ không bị đau nặng ở chỗ nào cả. Ông gật đầu với con trai, ngụ
ý cứ việc đi tiếp. Nhóm người lại cất bước trong mưa gió bão bùng.

Những lo ngại của họ về việc phải van xin và nài nỉ các lái xe đưa họ

đến phố Tàu hóa ra là công cốc: chẳng có chiếc xe nào đang đợi cả. Trương
cho rằng có thể mấy cái xe ở một địa điểm hoàn toàn khác, hoặc ngay khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.