THẠCH HẦU - Trang 57

thành bản năng của Trương; cuộc sống trước đây đã khiến anh và các bạn
bè của mình học được cách ẩn đi những động thái có thể làm lộ bản thân
mình.

Họ đi tiếp qua các bụi cây và cây cối đang bị cơn gió quăng quật, vượt

qua nhiều ngôi nhà nữa, có nơi tối om, có nơi đã cho thấy dấu hiệu của
những gia đình thức giấc: tiếng ti vi rầm rì, tiếng bữa sáng được chuẩn bị.
Chứng kiến những bằng chứng nhỏ mọn của cuộc sống đời thường ấy,
Trương đau nhói trước cảnh ngộ tuyệt vọng của họ. Nhưng như những gì
cuộc đời đã cho anh học được, anh gạt các cảm xúc ủy mị sang bên và thúc
giục con trai mình cùng Vũ đi nhanh hơn. Cuối cùng họ cũng tới tòa nhà
cuối cùng trên cả dãy phố dân sinh này: một ngôi nhà thờ nhỏ nhắn, tối đèn
và rõ ràng là không có người ở.

Đằng sau tòa nhà dãi dầu mưa nắng, họ tìm được một chiếc xe tải màu

trắng cũ. Nhờ những giờ lượn lờ trên mạng và xem ti vi, Trương biết chút ít
tiếng Anh nhưng anh không hiểu những chữ này. Tuy nhiên, trước sự thúc
giục của anh, cả hai cậu con trai đều học thứ ngôn ngữ này và cả văn hóa
Mỹ suốt nhiều năm trời. William liếc nhìn cái xe tải và giải thích. “Nó ghi
là, ‘Nhà thờ Pentecostal Batist của Easton’.”

Một tiếng cách khe khẽ vang lên từ xa. Trương đông cứng cả người

trước âm thanh ấy. Quỷ lại vừa giết thêm một người trong số họ.

“Đi thôi!” Vũ lo ngại nói. “Mau lên. Nhanh xem nó có mở được

không.”

Nhưng cửa xe tải bị khóa.
Trong lúc Trương nhìn quanh tìm cái gì đó để đập vỡ kính cửa sổ,

William quan sát kĩ càng ổ khóa. Cậu gọi lớn át tiếng gió ầm ĩ. “Bố có
mang con dao của con không?”

“Dao của con ư?”

“Con dao con đưa bố trên tàu ấy, để cắt dây thừng buộc bè ấy.”
“Nó là của con á?” Con trai anh làm cái quái gì với một thứ vũ khí

như thế? Nó là loại dao bấm tự động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.