THẠCH HẦU - Trang 67

không thích thế này. Ở đây sương còn tệ hơn và tiếng mưa rơi xuống mũ
trùm đầu của cô nghe to hơn, tiếng sóng và gió cũng sẽ ngụy trang cho bất
kì kẻ tấn công nào tiếp cận.

Cô gõ vào báng súng khẩu Glock màu đen của mình để cho an tâm và

tiếp tục kẻ ô vuông.

“Tôi sẽ im ắng một lát, Rhyme. Tôi có cảm giác vẫn còn người nào đó

ở đây. Ai đó đang theo dõi tôi.”

“Gọi cho tôi khi cô đã xong,” anh nói. Kiểu ngập ngừng của anh gợi ý

là vẫn còn gì đó anh muốn nói ra nhưng một lát sau đường dây đã tắt.

Cẩn thận sau lưng...

Một tiếng đồng hồ tiếp theo, bất chấp mưa gió, cô vẫn tìm kiếm khắp

bãi biển, con đường và cả trảng cây bụi ở bên kia đường, như một đứa trẻ
đi tìm vỏ sò. Cô kiểm tra chiếc bè còn lành lặn, bên trong tìm được một
chiếc điện thoại di động, và chiếc bè đã bị xịt mà hai cảnh sát ESU đã kéo
được lên bờ. Cuối cùng cô cũng tập hợp được các bằng chứng của mình,
những chiếc vỏ đạn, mẫu máu, dấu vân tay và ảnh chụp Polaroid các dấu
chân.

Sau đó cô dừng lại và nhìn quanh. Cô bật điện đài lên và được nối với

một dinh thự ấm cúng ở cách đó hàng năm ánh sáng. “Có chuyện nực cười
lắm, Rhyme ạ.”

“Chả có ích tí nào, Sachs. ‘Nực cười’ là sao? Ý cô là gì?”

“Mấy người vượt biên ấy... có khoảng trên dưới mười người, họ biến

mất tăm rồi. Tôi không hiểu được. Họ bỏ chỗ trú ẩn bên bờ biển rồi băng
qua đường và trốn trong mấy bụi cây. Tôi trông thấy dấu chân trên bùn ở
bên đường đối diện. Rồi họ cứ thế biến mất. Tôi đoán họ đã vào đất liền để
trốn nhưng không tìm được dấu vết gì cả. Cũng không có ai ở quanh đây
xác nhận cho những người như thế đi nhờ cả, và cũng không ai trong thị
trấn thấy có chiếc xe tải nào đang chờ sẵn để đưa họ đi. Ở đây còn không
có cả vệt bánh xe luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.