THẠCH HẦU - Trang 71

luôn cố gắng không lộ vẻ đau đớn. Cô sợ nếu cấp trên mà nghe ngóng được
tình trạng của cô họ sẽ ép cô ngồi bàn giấy.

Mặc dù vậy sau mười lăm phút không thể tìm thêm được dấu hiệu nào

của người vượt biên, cô bắt đầu trở lại chỗ chiếc Camaro. Nó là chiếc xe
cuối cùng vẫn còn đỗ lại tại bờ biển lúc này. Cô đi một mình; viên cảnh sát
đội ESU lúc trước đi cùng cô đã quyết định chọn một phương tiện an toàn
hơn để quay về thành phố.

Màn sương giờ đã loãng ra. Cách đó khoảng tám trăm mét, ở phía bên

kia thị trấn, Sachs đã có thể nhận ra hai chiếc xe tải cứu hộ của hạt Suffolk
và một chiếc Ford không biển báo gì nằm cạnh đó. Cô tin là nó thuộc về
INS.

Sachs ngồi phịch xuống ghế trước của chiếc Camaro, tìm được một

mẩu giấy và bắt đầu ghi chú trên đó những gì cô quan sát được tại hiện
trường để báo lại với Rhyme và đội ở nhà. Gió vẫn xô đẩy chiếc xe quá nhẹ
và mưa tiếp tục rơi không ngớt trên lớp vỏ sắt của nó. Sachs vô tình ngước
lên đúng lúc để trông thấy một cột nước biển cao tới ba mét bắn tung lên
không khí và đập trúng một tảng đá đen chìa ra.

Cô nheo mắt và dùng ống tay áo lau bớt hơi nước bên trong cửa kính

của mình.

Cái gì vậy nhỉ? Một con vật nào chăng? Một mảnh vỡ từ tàu Fuzhou

Dragon?

Không, cô bỗng nhận ra đó là một con người. Anh ta đang tuyệt vọng

bám lấy tảng đá.

Sachs giật lấy chiếc Motorola của mình, bấm sang tần số của đội cảnh

sát địa phương và nói, Đây là đội khám nghiệm hiện trường NYPD, Năm
Tám Tám Năm gọi Đội cứu hộ hạt Suffolk ở bờ biển Easton. Các anh nghe
được không?”

“Nghe rõ, Năm Tám Tám Năm. Nói đi.”
“Tôi ở phía đông thị trấn. Có một nạn nhân trên biển. Tôi cần giúp.”
“Được,” là câu trả lời, “chúng tôi lên đường đây. Hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.