THẠCH HẦU - Trang 79

Anh ta lại gật.
Sachs nhìn vào bức ảnh hai đứa trẻ, một con trai và một con gái. Cô

bỗng thấy kinh hoảng khi nghĩ đến chuyện chúng đã ở trên con tàu kia.

“Còn con...” Giọng cô lạc đi.
Tống hiểu ngay. “Con tôi ư? Chúng ở lại nhà ở Phúc Kiến. Chúng

đang sống với bố mẹ tôi.”

Nhân viên y tế vẫn đang đứng gần bệnh nhân của mình, anh ta không

vui vì nạn nhân cứ nhấc mặt nạ thở lên. Nhưng Sachs cũng có việc cần làm.
“Bác sĩ Tống, anh có biết tí gì về chỗ có thể Quỷ đang đến không? Hắn có
nhà hay căn hộ nào ở nước tôi không? Một công ty? Hoặc bạn bè gì đó?”

“Không. Hắn không bao giờ nói chuyện với chúng tôi. Hắn chẳng bao

giờ chung đụng gì với chúng tôi hết. Hắn đối xử với chúng tôi như lũ súc
vật.”

“Thế còn những người vượt biên khác? Anh có biết họ có thể đi đâu

không?”

Tống lắc đầu. “Không, tôi rất tiếc. Chúng tôi đang đi đến những ngôi

nhà ở đâu đó tại New York này nhưng chúng không bao giờ kể với chúng
tôi là ở đâu.” Mắt anh ta lang thang về phía biển. “Chúng tôi đã tưởng là
đội Tuần tra duyên hải dùng đại bác bắn chúng tôi. Nhưng rồi chúng tôi
nhận ra chính hắn đã đánh đắm tàu.” Giọng anh tỏ ra kinh ngạc. “Hắn khóa
kín căn hầm của chúng tôi rồi cho tàu nổ tung. Với tất cả mọi người còn
trên đó.”

Một người đàn ông mặc vest, đó là một đặc vụ INS mà Sachs nhớ là

đã gặp ở Cảng Jefferson, bước ra từ một chiếc ô tô đen vừa mới tới chỗ xe
cứu thương trên bãi cát. Ông ta khoác chiếc áo gió vào và tiến về phía họ.
Sachs đưa cho ông ta chiếc ví của Tống. Ông ta đọc một lượt và cúi xuống.
“Bác sĩ Tống, tôi là người của Sở nhập cư và di trú Hoa Kỳ. Anh có hộ
chiếu và thị thực nhập cảnh còn hiệu lực không?”

Sachs nghĩ câu hỏi này thật ngớ ngẩn, nếu không muốn nói là trêu

ngươi, nhưng cô cho đó là thủ tục bắt buộc và cần phải được thực thi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.