THẠCH HẦU - Trang 78

Sachs quan sát người đàn ông. Anh ta đẹp trai và có vẻ khỏe mạnh.

Gần đây cô mới xem một chương trình đặc biệt về Trung Quốc và đã biết
rằng không giống người Mỹ - những người chỉ thi thoảng mới tập thể dục,
thường là chỉ để sống ảo - rất nhiều người Trung Quốc tập tành suốt cả đời.

Người đàn ông hỏi, “Thế còn...” Anh ta lại ho. Cơn co rút trở nên

mạnh hơn. Nhân viên y tế để Tống bật ho ra hết nước một lát. Khi Tống đã
ngừng lại, anh ta quỳ xuống và đặt lại mặt nạ thở cho Tống. “Xin lỗi cô,
nhưng anh ta thực sự cần hít thở ngay lúc này.”

Nhưng Tống đã lại nhấc mặt nạ lên. “Thế còn những người khác? Họ

có an toàn không?”

Quy trình của NYPD không cho phép chia sẻ thông tin với nhân

chứng nhưng khi trông thấy nỗi lo lắng trong mắt anh ta, cô đã nói, “Tôi rất
tiếc. Đã có hai người chết.”

Anh ta nhắm mắt và bàn tay phải đặt lên lá bùa hộ mạng bằng đá mà

anh ta đeo bằng một sợi dây da buộc quanh cổ.

“Còn bao nhiêu người trên bè?” Cô hỏi.
Anh ta nghĩ ngợi một lát. “Tất cả là mười bốn người. Rồi anh ta hỏi.

“Hắn có thoát được không? Quỷ ấy?”

“Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để tìm hắn.”

Một lần nữa mặt Tống tràn đầy đau khổ và anh ta lại bóp chặt lá bùa.
Nhân viên y tế đưa cho cô ví của người nhập cư này. Cô mở nó ra.

Hầu hết nội dung bên trong đã bị mủn ra vì nước biển, hơn nữa chúng toàn
bằng tiếng Trung Quốc. Chỉ có một tấm thẻ còn đọc được là có chữ tiếng
Anh. Nó giới thiệu anh ta là Bác sĩ Tống Kai.

“Kai? Đó là tên anh à?”

Anh ta gật đầu. “Nhưng tôi chủ yếu dùng tên John.”
“Anh là bác sĩ à?”
“Vâng.”

“Bác sĩ y khoa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.