THẠCH HẦU - Trang 77

bờ biển. Anh ta nói. “Lao ra ngoài như thế là cô dũng cảm lắm đấy. Hầu hết
mọi người sẽ chỉ đứng nhìn anh ta chết thôi.”

Họ bơi trong dòng nước lạnh một lúc lâu không tưởng. Cuối cùng

Sachs cũng cảm nhận được lớp sỏi dưới chân. Cô lảo đảo bước lên bờ và
nhận lấy tấm chăn từ một trong những nhân viên y tế. Sau khi lấy lại hơi
thở cô đi đến chỗ người vượt biên kia. Anh ta đang nằm trên cáng, một
chiếc mặt nạ thở úp lên mặt. Mắt anh ta vẫn hoang mang nhưng đã tỉnh lại.
Áo sơ mi của anh ta mở toang và bác sĩ đang lau rửa một vết thương còn rỉ
máu bằng thuốc sát trùng và băng gạc.

Sachs cố gắng phủi cát khỏi bàn chân và bắp chân hết mức có thể rồi

đi giày lại và đeo thắt lưng súng lên người. “Anh ta thế nào rồi?”

“Vết thương không tệ lắm. Xạ thủ bắn trúng ngực anh ta nhưng lại từ

một góc nghiêng. Nhưng chúng ta sẽ phải đề phòng hiện tượng sưng phổi
và kiệt sức.”

“Tôi hỏi anh ta vài câu có được không?”

“Giờ chỉ hỏi tối thiểu thôi nhé,” bác sĩ cấp cứu đầu tiên nói. “Anh ta

cần ô-xy và cần được nghỉ ngơi.”

“Tên anh là gì?” Sachs hỏi người vượt biên.
Anh ta nhấc mặt nạ thở ra. “John Tống.”

“Tôi là Amelia Sachs, sở cảnh sát Thành phố New York.” Cô cho anh

ta thấy phù hiệu và thẻ nhân viên của mình, đúng như thủ tục. Cô hỏi. “Có
chuyện gì vậy?”

Người đàn ông nhấc mặt nạ lên và nói. “Tôi bị văng khỏi bè của chúng

tôi. Xà thủ trên con tàu đó, chúng tôi gọi hắn là Quỷ, hắn trông thấy tôi và
tới sát mép nước. Hắn bắn tôi nhưng trượt. Tôi lặn xuống nhưng phải trồi
lên để thở. Hắn chờ tôi. Hắn bắn lần thứ hai và trúng vào tôi. Tôi giả vờ
chết và khi nhìn lại thì thấy hắn chui vào một chiếc xe màu đỏ và biến đi.
Tôi đã cố bơi vào bờ nhưng không thể được. Tôi đành bám vào mấy tảng
đá kia và chờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.