THẠCH HẦU - Trang 9

ánh nhìn trong mắt vị thuyền trưởng. Trương đưa cuốn sách mà anh đang
đọc cho cả nhà cùng nghe cho cậu con trai cầm hộ để đứng dậy và bước tới
gặp thuyền trưởng.

Tất cả những người ở quanh họ đều im phăng phắc.

“Ra-đa của chúng tôi cho thấy có một con tàu tốc độ cao đang trên

đường đến chỗ chúng ta.”

Khuôn mặt những người nghe được câu chuyện sa sầm lại.
“Người Mỹ à?” Trương hỏi. “Cảnh sát biển?”

“Tôi chắc là thế,” vị thuyền trưởng trả lời. “Chúng ta đang vào vùng

hải phận của Hoa Kỳ.”

Sâm nhìn vào những khuôn mặt đang lo lắng của nhóm người nhập cư

đang ngồi xung quanh ông. Giống như những con tàu chở người lậu khác,
những con người ngồi đây đã hình thành một tình bạn bền chặt giữa họ, dù
cho trước khi gặp nhau trên con thuyền này, họ chỉ là những người xa lạ.
Giờ đây họ nắm lấy tay nhau và cùng thì thầm, người thì tìm kiếm sự an ủi,
người thì ban phát lời trấn an. Đôi mắt thuyền trưởng dừng lại nơi người
phụ nữ đang ôm chặt đứa bé gái mới mười tám tháng tuổi trên tay. Mẹ của
chị ta, với khuôn mặt đầy những vết sẹo từ những trận đánh đập trong trại
phục hồi nhân phẩm - đang cúi gằm xuống và bắt đầu thút thít.

“Chúng ta có thể làm gì?” Trương lo lắng hỏi. Thuyền Trưởng Sâm

biết rằng anh sẽ rất tuyệt vọng nếu bị Sở nhập cư của Mỹ bắt và trục xuất
về nước.

“Chúng ta không còn quá xa điểm thả người và vẫn đang chạy hết tốc

lực. Chúng ta có thể đến đủ gần để các anh lên bờ bằng bè.”

“Không, không,” Trương nói. “Trên những con sóng như thế này sao?

Tất cả chúng tôi sẽ chết.”

“Tôi đang lái thuyền tới một bến cảng tự nhiên. Sóng ở đó sẽ dịu đi đủ

để các anh cập bè vào. Ở bờ biển sẽ có sẵn xe tải đưa mọi người tới New
York.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.