THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 125

“Tôi bán thuốc phiện”.

“Ai cho phép mày mang thuốc phiện sang đây bán? Mày không biết

Xá Chải là vùng đất làm ăn của tao và băng nhóm Sói Xám hay sao?”

“Tôi thật sự không biết. Nhưng tôi nghĩ, việc mua bán ở đâu là tùy

mỗi người, sao lại cấm tôi? Pủ Sá ở tận Mã Lỳ còn sang Sủng Pả mua bán
cơ mà. Có sao đâu?”

“A! Thằng này láo. Mày dám cãi tao hả? Tao không biết thằng Pủ Sá

nào hết. Đây là đất của tao. Tao cấm! Chúng bay đâu! Lục soát, thu hết
hàng của nó cho tao!”

Lũ lâu la của Ay Co xông đến quát Chứ Đa xuống ngựa rồi thi nhau

lục soát. Nhìn cảnh ấy Chứ Đa sôi máu. Nó đã định liều một phen sống
mái, nhưng chợt nhớ đến kế hoạch lâu dài của mình, Chứ Đa đành nuốt
hận.

Rất may trước đó Chứ Đa đã bán gần hết hàng, số còn lại không đáng

kể. Vốn là kẻ đa mưu túc kế, Chứ Đa đã giấu phần lớn số bạc trắng xuống
dưới yên ngựa, khi bọn Ay Co trấn lột chúng chỉ thu được rất ít thuốc phiện
và bạc trắng.

Trước khi cùng đồng bọn kéo đi, Ay Co nói với Chứ Đa:

“Mày cất công từ Sủng Pả sang đây mà sao chỉ mang được tí tẹo thuốc

phiện thế? Thật chả bõ công chúng tao khám xét. Lần sau mày phải mang
nhiều vào nhá. Mày cứ cống cho chúng tao một nửa hàng rồi muốn bán ở
đâu thì bán! Hế, hế, hế…”

Nhìn theo Ay Co và bọn hầu cận của hắn, Chứ Đa tức đến lộn ruột. Nó

nghĩ trước sau gì sẽ có ngày đem quân đi trả hận. Chứ Đa tự an ủi: Bây giờ
vị thế mình còn yếu, lực mình còn nhỏ, đành phải cam chịu chờ thời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.