THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 138

Uống xong chén rượu, Chứ Đa vào chuyện ngay:

- Nỏ Pó à, tôi thích làm tộc trưởng! Ông hãy bỏ lại chức tộc trưởng

Sủng Pả cho tôi! Được không? - Đôi mắt Chứ Đa xoáy thẳng vào mặt Nỏ
Pó với những tia nhìn đầy vẻ hăm doạ.

Nỏ Pó tròn mắt ngạc nhiên. Ông nhìn về phía Chứ Đa, thấy gương mặt

hắn toát ra uy lực của một lãnh chúa, bèn nói nhỏ, vẻ thật thà:

- Người trẻ quá làm không nổi đâu!

- Vì sao? - Chứ Đa hỏi giật giọng, ánh mắt hắn vằn lên những tia mầu

đỏ.

- Vì... khặc...khặc...ặc!

Nỏ Pó không nói nổi nữa. Ông thấy nghẹn tắc nơi cổ họng như có ai

đang bóp rất mạnh. Ông cảm thấy vừa uất ức vừa bất lực. Uất ức vì từ xưa
đến nay chưa có ai dám cả gan làm cái việc tranh chức tộc trưởng như Chứ
Đa vừa làm, bởi đây là cái chức do dân bản tin tưởng giao cho ông; bất lực
bởi ông không còn cách nào khác là phải chấp nhận cái yêu cầu hết sức vô
lý và bất nhã kia của Chứ Đa! Nỏ Pó cảm thấy vô cùng đau khổ khi bản
thân ông không có một sức mạnh nào để bảo vệ cái chức tộc trưởng của
mình trong khi đội quân Đại Thạch do Chứ Đa cầm đầu đang ngày càng
mạnh. Nỏ Pó đành lấy tờ giấy dó, tựa hồ như một bản sắc phong, viết lên
đó những chữ nho với nội dung chuyển giao chức tộc trưởng cho Chứ Đa,
rồi điểm chỉ. Ngón tay cái bôi mực tầu của ông run run khi ấn vào góc tờ
giấy mầu vàng nâu, nhăn nhúm. Điểm chỉ xong, thay vì trao tờ giấy cho
Chứ Đa, tộc trưởng Nỏ Pó cứ giữ nó khư khư như giữ một báu vật. Chứ Đa
chìa tay, quát:

- Ông đưa đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.