THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 161

mới hiểu được vì sao chủ nhân lại bỏ lên lưng nó nhiều đồ đạc đến vậy.
Chút thịt nai khô cùng với mấy nắm rau rừng vừa kiếm được trở thành
những món ngon nhất đối với A Pẩu. Chỉ một loáng nó đã chén hết nửa nồi
cơm và số thức ăn vừa nấu. Nó chặt lá chuối rừng hơ lửa, gói số cơm còn
lại để dành cho bữa sau. Xong xuôi mọi thứ, nó nằm lên phiến đá ngủ một
giấc ngon lành. Tỉnh dậy, A Pẩu thấy trong người thật nhẹ nhõm, thoải mái.
Nó vươn vai hít thở thật sâu, đưa tay huýt gió gọi ngựa đến, đóng yên
cương đồ đạc tiếp tục lên đường.

** *

A Pẩu thúc ngựa đi. Đi mãi. Đi cho đến khi nó nhìn thấy ngôi nhà nhỏ

nằm giữa một vùng đất đai rộng lớn, trù phú. Nó ghìm cương ngựa vào hỏi
thăm đường đến Sủng Pả. Tiếp đón nó là một người đàn ông nó nhìn thấy
quen quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Trong nhà có hai người đàn bà,
một già một trẻ. Người đàn bà già trông có vẻ ngờ nghệch nhưng A Pẩu lại
thấy quen quen, có nét hao hao như gương mặt của Chứ Đa. A Pẩu hỏi mọi
người:

- Nhà ta có ai biết đường về Sủng Pả, biết nhà Chứ Đa ở đâu không?

Nghe nói đến Chứ Đa, người đàn bà ngờ nghệch vội nhào tới túm lấy

áo A Pẩu. Đôi mắt bà ta loé lên tia hi vọng. Bà ta cuống cuồng hỏi A Pẩu:

- Chứ Đa à? Nó là con ta đấy. Nó đang ở đâu? Hả? Nó ở đâu?

- Bà cũng biết Chứ Đa sao? Nó là bạn của cháu. Cháu đang đi tìm nó!

Vợ chồng Lả tròn xoe mắt nhìn A Pẩu, nhìn sang Mùa rồi nhìn nhau.

Sau một hồi ngạc nhiên, Sè Páo nói với Lả:

- Chàng trai này chắc chắn biết nhiều chuyện về Chứ Đa. Thử nói

chuyện với nó xem sao. Biết đâu nhờ nó mà chị Mùa tìm thấy con cũng
nên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.