THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 172

- Theo tôi, Mùa và A Pẩu cứ về nhà cũ của Mùa trước. Bây giờ mà

đường đột về dinh thự Chứ Đa ngay thì không biết thế nào. Hay là về nhà
tôi nghỉ đã?

- Thôi! Tôi cứ về nhà cũ rồi sau này tính tiếp. Dính và Mẩy về đừng

nói với ai là tôi đã về Sủng Pả nhá. Tôi chưa muốn gặp ai cả. Tôi có tội với
dân bản vì đã không dạy được thằng Chứ Đa trở thành người tốt.

Thoạt đầu Mùa định về gặp ngay Chứ Đa, nhưng sau khi hỏi ý kiến

Dính, bà thấy Dính nói đúng. Những lời Dính kể về Chứ Đa khiến bà đau
đớn vô cùng, cứ như thể có ai đang cầm dao cắt ruột bà. Nỗi ám ảnh về
những tội ác Chứ Đa gây ra không lúc nào rời khỏi tâm trí Mùa. Bà không
thể tin thằng Chứ Đa lại đổ đốn như vậy, mặc dù Mùa biết rất rõ rằng, từ
trước đến nay Dính không bao giờ nói sai điều gì với mình. Bà muốn được
kiểm chứng chuyện Dính kể trong một sự hi vọng mỏng manh rằng, có khi
những người bị Chứ Đa sát hại là những kẻ đáng nhận tội chết; hoặc là họ
đã tranh chấp việc làm ăn, buôn bán rồi gây thù chuốc oán với nó cũng nên.
Bà cũng muốn được tận mắt chứng kiến việc làm ác của Chứ Đa để có
bằng chứng kết tội nó. Bà muốn biết chắc mọi chuyện trước khi gặp lại
thằng Chứ Đa mặc dù trong lòng bà lúc nào cũng mong ngóng được gặp lại
nó cho thỏa nỗi nhớ mong, chờ đợi bao ngày! Mùa đành lòng nén lại tình
cảm của mình.

Mùa chỉ đường cho A Pẩu đưa mình về ngôi nhà cũ ở Sủng Pả. Sau

bao ngày không có người ở ngôi nhà đã dột nát, xiêu vẹo và đầy mùi ẩm
mốc. Mùa cùng A Pẩu sửa sang, quét dọn lại để ở tạm. A Pẩu đốt đống lửa
giữa nhà để có hơi ấm. Nó kê cho mẹ Mùa một chiếc phản gỗ, còn nó thì
ngủ ở trên sàn gác. Mùa dặn A Pẩu:

- Con mới về đây chưa quen thung thổ, muốn đi đâu phải hỏi mẹ nhá.

Đừng cho ai biết mẹ con mình về đây, nghe chưa?

- Con biết rồi. Thế bao giờ mẹ con mình đi gặp Chứ Đa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.