THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 239

- Đi đâu? - Sáy hốt hoảng hỏi.

- Đi trốn.

Sáy sợ tái mặt. Sau mấy phút thẫn thờ, thị nói với người tình:

- Mí Tủa đợi Sáy một lát. Còn phải lấy bạc trắng đã chứ!

- Không kịp đâu. Phải đi ngay thôi!

- Không có bạc trắng thì sống bằng gì?

- Tôi mang theo đây rồi.

Sáy vừa leo lên lưng ngựa cũng là lúc Vàng Xúa phi ngựa tới. Mí Tủa

đoán ra sự chẳng lành, hắn bảo Sáy ôm thật chặt rồi thúc ngựa phóng như
bay về khu vực Dú Già - nơi có núi cao, vực sâu và đặc biệt là có nhiều
hang động bí ẩn, dễ lẩn trốn. Vàng Xúa đuổi theo sau, hét to:

- Mí Tủa! Đứng lại! Ngươi không thoát được đâu!

Biệt tài cưỡi ngựa của Vàng Xúa lúc này được phát huy tối đa. Chỉ

còn cách một đoạn nữa là con ngựa của thị đuổi kịp con ngựa của Mí Tủa.
Mí Tủa hốt hoảng khi nhận ra một vực sâu ở phía trước mặt. Mắt hắn vằn
lên những tia dữ tợn, hai hàm răng nghiến ken két. Bất thần Mí Tủa gỡ đôi
tay mảnh mai của Sáy đang ôm chặt eo lưng hắn, thẳng tay lẳng thị khỏi
lưng ngựa. Sáy chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hoàng. Điên máu, Mí Tủa
quay đầu về phía sau, phóng thanh kiếm nhanh như một tia chớp vào thẳng
ngực Vàng Xúa! Vàng Xúa né người tránh nhưng không kịp. Thị ôm ngực
rơi khỏi lưng ngựa. Con ngựa của Mí Tủa mất đà lao xuống vực đá sâu hun
hút. Tiếng kêu tuyệt vọng của Mí Tủa từ dưới vực sâu vọng lên, loang khắp
cả một triền đá xám, rồi tắt lịm!

** *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.