THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 121

- Có lẽ tôi đã không được thận trọng - Inglethorp khẽ nói - Nhưng ông
không thể biết được, ông thanh tra ạ, tôi bị ngược đãi và phỉ báng đến mức
nào đâu.
Và hắn ném một cái nhìn thù hằn về phía Evelyn Howard.
- Bây giờ, thưa ông - Japp sôi nổi nói với John - tôi muốn nhìn thấy căn
phòng của nạn nhân. Sau đó tôi sẽ hỏi chuyện đám gia nhân. Xin ông đừng
mất công, ông Poirot sẽ hướng dẫn tôi.
Trong khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, Poirot quay sang tôi và ra dấu
cho tôi theo ông lên lầu một. Ở đó ông nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi sang
một bên.
- Hãy sang bên cánh kia của ngôi nhà nhanh lên. Hãy dừng lại ở phía bên
này cánh cửa phục vụ. Đừng đi đâu cả cho đến khi tôi trở lại.
Rồi ông vội quay đi và bước theo hai thám tử.
Tôi làm theo lời ông và đứng chắn gần cánh cửa, vừa tự hỏi về những
nguyên nhân đưa đến cái lệnh đó. Tại sao tôi lại phải đứng canh chừng ở
chỗ đặc biệt này chứ? Tôi trầm ngâm nhìn ra hành lang đang trải dài trước
mắt mình. Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ. Ngoại trừ căn phòng của Cynthia
Mudoch ra, tất cả các phòng khác đều ăn thông ra cánh trái này. Tôi có phải
canh chừng những ai qua lại đây không? Tôi đứng yên ở vị trí của mình.
Những giây phút trôi qua. Không có ai qua lại cả. Không một biến cố nào
xảy ra. Sau hai mươi phút, Poirot đến gặp tôi.
- Anh đã không đi đâu chứ?
- Không. Tôi đứng yên ở đây như một tượng đá. Chẳng có chuyện gì xảy ra
cả.
- À!
Ông có được hài lòng hay không?
- Anh có thấy gì không? - Ông hỏi tiếp.
- Không.
- Nhưng có lẽ anh nghe thấy cái gì chăng? Như tiếng rơi của một vật nặng,
chẳng hạn? Thế nào hả, anh bạn?
- Không?
- Có thể nào như thế sao? À! Thế nhưng tôi lại giận dữ với chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.