THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 124

ngang qua hành lang trong khi tách cà-phê còn đặt trên bàn. Theo lời anh
thì chỉ có hai người đã không đụng đến tách cà-phê ấy: bà Cavendish và cô
Cynthia.
Tôi cảm thấy nhẹ người hẳn, Mary Cavendish chắc chắn sẽ vô can.
- Khi chứng minh sự vô can của Inglethorp - Poirot tiếp - tôi đã buộc phải
để lộ kế hoạch của mình ra sớm hơn dự định. Bởi vì, khi người ta còn tin
tôi đang theo đuổi ông ta thì tên tội phạm thật sự không đề phòng. Bây giờ
thì hắn sẽ thận trọng gấp đôi.
Ông bỗng quay sang tôi.
- Hãy cho tôi biết, Hastings ạ, anh có những ngờ vực chính xác về một
người nào đó không?
Tôi do dự. Nói cho đúng thì có một ý nghĩ điên rồ và vô lý đã thoáng qua
đầu tôi một đôi lần. Tôi đã gạt bỏ nó đi vì nó rất phi lý, nhưng nó vẫn đeo
đuổi theo tôi mãi.
- Không thể gọi đó là một sự ngờ vực được - tôi khẽ nói - nó thật phi lý biết
mấy!
- Nào, đừng ngại gì cả! - Poirot nói với giọng đầy khích lệ - Hãy nói một
cách trung thực. Phải luôn luôn quan tâm đến linh tính của mình.
- Thế này đây - tôi thú nhận - nó thật hoàn toàn vô lý! Nhưng tôi nghi ngờ
cô Howard đã không nói hết những gì mình biết.
- Cô Howard ư?
- Phải, ông sẽ chế giễu tôi cho mà xem.
- Không đâu. Tại sao tôi lại chế giễu anh chứ?
- Tôi không thể nào không nghĩ rằng chúng ta đã bỏ qua không tính đến cô
ta trong số những người có thể bị tình nghi, chỉ vì cô ta đã rời bỏ Styles,
nhưng dù sao đi nữa thì cũng chỉ có khoảng hai mươi cây số thôi. Một
chiếc xe hơi sẽ vượt qua khoảng cách đó trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Liệu chúng ta có thể khẳng định cô ta không có mặt ở Styles vào buổi tối
hôm xảy ra vụ án không?
- Có, anh bạn của tôi ạ - Poirot tuyên bố khẳng định điều đó - Một trong
những việc đầu tiên tôi đã làm là gọi điện cho bệnh viện nơi cô ta làm việc.
- Rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.