THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 144

- Ai đã giết người hả? Hastings? Quả là một cơn ác mộng đối với tôi. Nhiều
lúc, tôi không thể không nghĩ rằng cái chết của mẹ tôi có thể là một tai nạn.
Bởi vì, bởi vì… ai có thể giết bà ấy mới được chứ? Bây giờ, khi Inglethorp
đã vô can thì không còn ai khác nữa… Không ai, ngoại trừ một người trong
số chúng tôi…
Phải, đó quả là một cơn ác mộng đủ để làm khiếp vía bất cứ ai. Một người
trong số chúng ta… Phải, có lẽ đúng như thế, trừ khi…
Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi. Tôi nhanh chóng xem xét. Dường như nó
khiến cho mọi việc sáng tỏ hẳn ra: những thái độ bí mật của Poirot, những
lời ám chỉ của ông ta, tất cả những cái đó hoàn toàn phù hợp. Tôi thật ngu
ngốc vì đã không nghĩ đến khả năng đó sớm hơn, khả năng đã đem lại cho
tất cả sự nhẹ nhõm biết mấy.
- John - tôi nói - không thể là một người trong số chúng ta được. Làm sao
có thể như thế được chứ?
- Tôi biết… nhưng còn ai vào đây nữa?
- Anh không đoán được sao?
- Không.
Tôi thận trọng liếc nhìn quanh mình và hạ thấp giọng:
- Bác sĩ Bauerstein! - Tôi khẽ nói.
- Không thể được.
- Được chứ.
- Nhưng hắn có lợi lộc gì trong cái chết của mẹ tôi chứ?
- Điều đó thì tôi không thấy - tôi thú nhận - Nhưng tôi có thể nói với anh
điều này: Poirot cũng đồng ý kiến với tôi.
- Poirot ư? Thật không? Làm sao cậu biết được?
Tôi kể cho anh nghe sự nóng nảy của Poirot khi biết rằng Bauerstein đã có
mặt ở Styles vào tối hôm mẹ anh mất, và tiếp:
- Ông ta đã lập đi lập lại hai lần: “Điều đó đã làm thay đổi tất cả”. Và tôi đã
suy nghĩ. Anh có biết rằng Inglethorp khai đã đặt tách cà-phê trong tiền
sảnh không? Đó, chính vào lúc đó Bauerstein đã đến. Trong khi Inglethorp
đưa ông ta đi ngang tiền sảnh, có thể nào ông bác sĩ đã bỏ cái gì đó vào cà-
phê không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.