THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 146

mày, như áy náy ghê gớm lắm và tôi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cái ý nghĩ
khủng khiếp rằng bác sĩ Bauerstein có thể đã có một người đồng lõa bỗng
hiện lên trong đầu tôi.
Tuy nhiên, điều đó không thể xảy ra được. Một phụ nữ đẹp như Mary
Cavendish chắc chắn không thể là một tội phạm được. Thế nhưng, đã có
những phụ nữ rất đẹp trở thành những kẻ đầu độc.
Và bất thình lình, tôi nhớ đến buổi nói chuyện đầu tiên, lúc dùng trà, hôm
tôi mới đến, và nhớ đến ánh chớp đã lóe lên trong mắt Mary Cavendish khi
bà tuyên bố rằng thuốc độc chính là vũ khí của phụ nữ. Vào buổi tối hôm
xảy ra án mạng, trông bà nóng nảy làm sao. Bà Inglethorp có vô tình khám
phá ra sự thân thiện giữa bà ấy và Bauerstein và có đe dọa sẽ báo cho
chồng bà ấy không? Có phải vì muốn ngăn cản lời tố cáo ấy mà vụ giết
người đã xảy ra không?

Sau đó tôi nhớ đến cuộc nói chuyện đầy ẩn ý giữa Poirot và cô Horward.
Đó có phải là những gì họ muốn nói không? Đó có phải là khả năng “kinh
khủng” mà Evelyn đã cố gắng để đừng tin vào không?

Tất cả đều mạch lạc.

Sẽ không có gì là đáng ngạc nhiên khi cô Howard đưa ra đề nghị giữ im
lặng về chuyện đó cả. Bây giờ thì tôi đã hiểu câu nói của cô ta rồi: “Chính
Emily…” Và trong thâm tâm tôi cũng đồng ý với cô ta. Bà Inglethorp chắc
chắn sẽ rùng mình khi nghĩ rằng sự nhục nhã đó sẽ làm ô uế tiếng tăm của
dòng họ Cavendish.
- Còn một điều nữa - John bỗng nói (và giọng nói của anh làm tôi gật nẩy
mình) - Một điều khiến tôi nghi ngờ sự chính xác của những giả thiết của
cậu.
- Đó là điều gì? - Tôi hỏi, quá sung sướng vì anh không quay lại vấn đề
bằng cách nào thuốc độc đã được bỏ vào ca-cao nữa.
- Sự kiện Bauerstein đã đòi cho khám nghiệm tử thi. Chả có gì bắt buộc hắn
phải làm như thế cả. Cái ông Wilkins nhỏ bé ấy đã sẵn sáng xác nhận rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.