THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 147

cái chết là do một cơn đau tim kia mà.
- Phải - tôi do dự đáp - Nhưng chúng ta không biết. Có thể rốt cuộc hắn cho
rằng làm như thế là thận trọng hơn. Ai đó sau này có thể sẽ nói ra nói vào
và viện công tố sẽ ra lệnh khai quật tử thi. Trong trường hợp đó, hắn sẽ ở
trong tình thế rất rắc rối, bởi vì không ai có thể chấp nhận một người lẫy
lừng như hắn lại có thể sai lầm đến mức kết luận cái chết là do bệnh tim.
- Vâng, điều đó thì hợp lý đấy - John thừa nhận - Tuy nhiên, tôi chẳng thể
nào thấy được hắn ta đã hành động vì động cơ nào cả.
Tôi lại lo ngại:
- Nhưng - tôi nói - có thể là tôi sai lầm hoàn toàn, và đừng quên là tôi chỉ
nói riêng với anh thôi đấy.
- Ồ! Khỏi phải nói!
Vừa bàn luận, chúng tôi vừa bước đi và bây giờ thì chúng tôi đang vượt qua
cửa rào dẫn đến khu vườn. Những giọng nói vang lên thật gần, bởi vì bữa
trà đã được dọn ra dưới gốc cây sung, như hôm tôi mới đến.
Cynthia từ bệnh viện đã về. Tôi kéo ghế ngồi bên cô ta và nói đến ý muốn
đến thăm bệnh xá của Poirot.
- Được thôi. Tôi sẽ vui thích mà chỉ cho ông ta xem. Hãy bảo ông ấy đến
dùng trà vào một hôm nào đấy. Tôi sẽ thu xếp với ông ta. Đó là một người
đàn ông khả ái. Nhưng trông ông ta ngộ nghĩnh thật đấy. Ông xem, hôm
trước ông ta đã bắt tôi tháo chiếc kim cài cà vạt của tôi ra và gắn lại, với lý
do nó không được ngay ngắn.
Tôi bật cười:
- Quả là một căn bệnh của ông ta.
- Vâng, đúng không nào?
Chúng tôi im lặng một lúc, rồi, sau khi liếc nhìn về phía Mary Cavendish,
Cynthia hạ thấp giọng nói với tôi:
- Ông Hastings này.
- Vâng.
- Sau bữa trà tôi muốn nói chuyện với ông.
Cái liếc nhìn của cô dành cho Mary khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi hiểu ra
giữa hai người phụ nữ này không mấy có cảm tình và, lần đầu tiên, tôi nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.