THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 150

Trước sự ngạc nhiên sâu sắc của tôi, cô phá ra cười và gọi tôi là “một người
ngộ nghĩnh”.
- Đó là những gì dễ thương nhất ở ông. Nhưng ông thừa biết là ông chả
muốn lấy tôi làm vợ chút nào.
- Có chứ… tôi…
- Không đâu! Thật ra thì ông chẳng muốn, và cả tôi cũng thế.
- Ồ! Thế thì ổn cả thôi - tôi trả lời cứng ngắc - Nhưng tôi không hiểu tại sao
cô lại cười được. Chả có gì là khôi hài trong một lời cầu hôn cả.
- Chắc chắn là không rồi - Cynthia bảo - Lầu sau người ta có thể cho rằng
ông nói thật đấy. Tạm biệt. Ông đã an ủi tôi được nhiều lắm.

* * *
Tôi bỗng có ý định vào làng tìm Bauerstein. Bởi vì, quả là cần phải canh
chừng hắn ta. Đồng thời, khôn khéo xoa dịu những nỗi lo ngại của hắn về
việc hắn có thể bị nghi ngờ. Tôi nhớ ra rằng Poirot tin tưởng vào tài khéo
léo của tôi. Do đó tôi tìm đến căn nhà nhỏ nơi hắn ở và gõ cửa.
Một bà lão ra tiếp tôi:
- Thưa bà - tôi lễ phép nói - Bác sĩ Bauerstein có nhà không?
Bà ta nhìn tôi chăm chăm.
- Ông không biết sao?
- Sao cơ?
- Về ông ta ấy mà?
- Thì sao nào?
- Ông ta ra đi rồi.
- Đi ư? Chết ư?
- Không. Cảnh sát đã đem ông ta đi.
- Cảnh sát đem đi! - Tôi kêu lên kinh ngạc - Bà muốn nói rằng ông ta bị bắt
ư?
- Vâng, đúng vậy, và…
Tôi không đợi bà ta nói dứt câu, chạy ngay trở lên làng tìm Poirot.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.