THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 157

rồi, ngay vào lúc chứng điên của ông ta dường như lên đến cao độ thì tôi lại
phát hiện nó đang che giấu một phương pháp.
- Tôi hiểu.
Mặc dù trông bà sáng nay tươi cười, nhưng Mary Cavendish vẫn có vẻ lo
lắng, trầm tư, gần như là buồn rầu.
Tôi tự nhủ lúc này rất thuận tiện để hỏi bà về tương lai của Cynthia. Tôi đặt
vấn đề một cách tế nhị, nhưng tôi chưa nói được bao nhiêu thì bà đã ngăn
tôi lại với giọng độc đoán.
- Tôi tin chắc ông sẽ là một luật sư giỏi, ông Hastings ạ, nhưng, trong
trường hợp này, chẳng cần đến tài nghệ của ông đâu. Cynthia không việc gì
phải lo lắng bị tôi ngược đãi cả.
Tôi lắp bắp, nhưng bà ngăn tôi lại và lần này thì những lời nói của bà thật
bất ngờ đến độ chúng xua khỏi đầu óc tôi cả Cynthia lẫn những lo lắng của
cô ta.
- Ông Hastings, ông có cho rằng chồng tôi và tôi, có hạnh phúc khi sống
chung với nhau không?
Tôi cảm thấy sững sờ và khẽ bảo tôi không có tư cách để có ý kiến gì về
vấn đề đó.
- Thế đấy - bà thản nhiên nói - tôi có thể thú nhận với ông chúng tôi chả có
hạnh phúc gì cả.
Tôi không nói gì bởi vì tôi đoán ra bà chưa nói dứt câu.
Bà nói chậm rãi, vừa đi lại trong phòng, tấm thân thon thả và mềm mại của
bà nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp chân. Bà dừng lại, và bỗng ngẩng lên
nhìn tôi.
- Ông chẳng biết gì về tôi cả, phải không? - Bà hỏi - Không biết tôi từ đâu
đến, cũng chẳng biết tôi là ai trước khi lấy John, phải không?... Chẳng biết
gì cả, suy cho cùng. Này, hãy nghe đây. Tôi sẽ xưng tội với ông. Bởi vì ông
là người tốt, vâng, tôi tin chắc ông rất tốt.
Một sự kiện lạ lùng, và tôi không được vui thích như lẽ ra tôi phải được.
Tôi nhớ ra Cynthia cũng bắt đầu những lời tâm sự của mình như thế. Hơn
nữa, vai trò của người rửa tội thích hợp với một người đàn ông luống tuổi
hơn là với một người đàn ông trẻ ở vào tuổi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.