THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 156

Bị khuấy động bởi bấy nhiêu tiếng ồn đó, bà Dorcas vội vã bước ra khỏi
nhà bếp.
- Bà Dorcas tốt bụng ạ, tôi có một ý nghĩ - một ý nghĩ nhỏ thôi - nhưng nếu
như nó đúng thì… À! Một dịp may tuyệt vời biết mấy! Hãy cho tôi biết,
hôm thứ hai, hãy nhớ kỹ rằng tôi nói hôm thứ hai đấy, bà Dorcas ạ, trước
hôm xảy ra bi kịch, cái chuông của bà Inglethorp có bị hỏng không?
Dorcas lộ vẻ ngạc nhiên.
- Có, thưa ông, bây giờ nghe ông nhắc thì quả đúng như vậy. Có lẽ, một
con chuột nào đó đã cắn đứt dây. Thợ đã đến sửa vào hôm thứ ba.
Thốt lên một tiếng kêu dài khoan khái, Poirot quay trở lại phòng khách.
- Anh thấy đấy, lẽ ra người ta không nên đòi hỏi những bằng chứng đến từ
bên ngoài, việc suy luận không thôi cũng đủ rồi. Nhưng quả là một sự an ủi
khi biết mình đang đi đúng hướng. Ồ! Anh bạn ạ! Tôi đã lấy lại được sức
lực, cứ như một người khổng lồ vậy. Tôi chạy đây! Tôi nhảy đây!
Và thật vậy, ông chạy nhảy như điên cuồng trên thảm có trước cửa sổ để
mở…

* * *
- Ông bạn phi thường của ông đang làm gì thế? - Một giọng nói thốt lên sau
lưng tôi.
Tôi quay lại và thấy Mary Cavendish đúng sát bên tôi. Bà mỉm cười và tôi
cũng đáp lại.
- Tôi không biết phải nói sao nữa. Ông ta đã hỏi Dorcas về vấn đề cái
chuông và tỏ ra rất hài lòng về câu trả lời, đến độ ông ta đã chạy nhảy như
một con dê nhỏ, như bà thấy đấy.
Mary phá ra cười.
- Thật là lố bịch! Hãy xem kìa, ông ta vượt qua cả cửa rào nữa đấy. Hôm
nay ông ta không quay lại đây nữa hay sao?
- Tôi không biết nữa. Tôi chịu thôi, chả muốn thử đoán xem ông ta sẽ làm
gì tiếp theo.
- Liệu ông ta có hoàn toàn điên rồ không, ông Hastings?
- Thú thật tôi cũng chả biết nữa. Đôi khi tôi thấy ông ta thật điên khùng, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.