THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 168

- Nhưng John, anh bạn John của tôi!
- Mọi tên sát nhân đều là bạn thân của một người nào đó - Poirot triết lý -
Người ta không thể lẫn lộn tình cảm và lý trí được.
- Tôi phải thú nhận, lẽ ra ông nên báo trước cho tôi biết thì hơn.
- Tôi đã không làm như vậy có thể chính vì anh ta là bạn của anh.

Tôi hơi chưng hửng trước những lời nói đó và nhớ lại tôi đã quá vội vã khi
cho John biết những nghi ngờ của Poirot, mà theo ý tôi, bao trùm lên
Bauerstein. Ông này, nhân đây cũng nên nói, đã được tha bổng. Dù sao đi
nữa, dù hắn đã khéo léo phá tan được lời buộc tội, thì từ nay hắn cũng
không thể hành động gì được nữa.

Tôi hỏi Poirot xem ông ta có tin rằng John sẽ bị kết án hay không. Trước sự
ngạc nhiên tột độ của tôi, ông bảo với tôi, ngược lại, sẽ có rất nhiều hy
vọng để cho anh ta được tha bổng.
- Thôi đi nào, Poirot! - Tôi phản đối.
- Ồ! Anh bạn của tôi ạ, tôi vẫn chẳng bảo với anh là tôi không có bằng cớ
gì hết sao? Biết người nào đó có tội và chứng minh được anh ta có tội lại
khác xa nhau. Và trong trường hợp này thì lại có quá ít bằng chứng. Đó là
tất cả khó khăn đấy. Tôi, Hercule Poirot, tôi biết, nhưng tôi còn thiếu một
mắt xích cuối cùng của sợi dây xích. Trừ khi tìm được mắt xích đó.
Ông gật gù một cách nghiêm nghị.
- Ông bắt đầu nghi ngờ John Cavendish từ lúc nào vậy? - Tôi hỏi sau một
lúc im lặng.
- Còn anh thì không nghi ngờ anh ta sao?
- Không bao giờ!
- Ngay cả sau mẫu đối thoại mà anh đã nghe thấy giữa Mary Cavendish và
bà mẹ chồng, và sau sự thiếu trung thực của bà ta ở buổi hỏi cung sao?
- Không.
- Anh không tự nhủ nếu như không phải Alfred Inglethorp đã cãi nhau với
vợ (và anh có nhớ hắn ta đã kịch liệt chối cãi ở buổi hỏi cung), thì sẽ phải
là Laurence hoặc John thôi. Nhưng, nếu là Laurence thì thái độ của Mary

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.