THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 90

sự việc dưới một góc độ khác, anh nghĩ gì về mẫu đối thoại mà anh đã nghe
được giữa bà Cavendish và mẹ chồng?
- Tôi không nghĩ đến nó nữa - tôi trầm ngâm bảo - Điều đó vẫn còn rất bí
ẩn. Dường như thật khó tin rằng một người như bà Cavendish, rất mực kiêu
hãnh và tinh tế, lại có thể xen vào một câu chuyện chắc chắn không hề liên
can gì đến mình, một cách thô bạo đến như vậy.
- Đúng vậy. Thật là đáng ngạc nhiên đối với một phụ nữ có giáo dục như bà
ấy.
- Điều đó quả là lạ lùng - tôi nói - nhưng không mấy quan trọng và không
cần thiết phải quan tâm đến làm gì.
Poirot rên lên.
- Nhưng tôi vẫn chẳng nói với anh như thế nào? Cần lưu ý đến tất cả cơ mà.
Nếu như sự kiện không phù hợp với luận điểm thì hãy bỏ luận đểm ấy đi.
- Thế thì hãy chờ xem - tôi đáp lại, hơi mích lòng.
- Vâng, chúng ta hãy chờ xem.

Chúng tôi về đến biệt thự Leastways và Poirot dẫn tôi lên phòng ông. Ông
mời tôi một trong những điếu thuốc lá Nga mà thỉnh thoảng ông vẫn hút.
Tôi thích thú nhận thấy rằng ông cất công bỏ những mẩu diêm vào một
chiếc bình sứ. Sự bực bội nhất thời của tôi biến mất ngay.
Poirot đặt hai chiếc ghế của chúng tôi trước cửa sổ để mở, từ đó có thể
trông thấy cả con đường làng. Không khí ẩm và dễ chịu tràn vào. Ngày
hôm nay sẽ khó chịu đấy.
Tôi bỗng để ý thấy một thanh niên gầy còm đang chạy hết tốc lực trên
đường. Nét mặt anh ta trông thật kỳ quặc: người ta có thể nhận thấy nét sợ
hãi pha lẫn bồn chồn.
- Hãy nhìn kìa, Poirot - tôi nói.
Ông chồm ra phía trước.
- Ủa! - Ông bảo - Đó là ông Mace, người điều chế ở hiệu thuốc tây. Anh ta
đến đây đấy.
Người thanh niên dừng lại trước biệt thự Leastways, và sau một lúc do dự,
anh gõ mạnh vào cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.