THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 88

không việc gì phải bước vào phòng. Như thế, tôi đoán chắc bà ta vừa mới
viết một chúc thư xong, và đã gọi hai người làm vườn đến làm nhân chứng.
Những biến cố đã chứng minh cho sự đúng đắn của những giả định của tôi.
- Quả là ông rất tinh khôn - tôi thừa nhận - và tôi phải thú thật rằng những
kết luận mà tôi đã rút ra từ những chữ viết hý hoáy ấy hoàn toàn sai lệch.
Ông mỉm cười.
- Anh đã thả lỏng cho trí tưởng tượng của mình. Đó là một người đầy tớ tốt
nhưng lại là một người chủ dở. Giả thiết đơn giản nhất luôn luôn là cái hữu
lý nhất.
- Còn một điều này nữa, làm sao ông biết được chìa khóa của cái rương nhỏ
bị mất chứ?
- Tôi không hề biết. Đó chỉ là một giả định vô tình lại đúng thôi. Anh có
nhận thấy rằng có một mảnh dây thép cong queo được xỏ ngang qua chiếc
vòng không? Điều đó cho phép tôi nghĩ ngay rằng chiếc chìa khóa đó vừa
được tháo ra từ một xâu chìa khóa. Nhưng trên xâu chìa khóa tôi lại tìm
thấy một chiếc chìa khóa mới toanh. Tôi cho rằng có một người nào khác
đã đút chiếc chìa khóa đầu tiên của ổ khóa vào chiếc rương nhỏ.
- Phải - tôi nói - có lẽ là Alfred Inglethorp chăng?
Poirot nhìn tôi lạ lùng.
- Anh tin chắc vào tội trạng của hắn sao?
- Dĩ nhiên rồi! Mỗi một trường hợp mới lại chứng minh rõ hơn điều đó.
- Trái lại - Poirot điềm nhiên nói - có nhiều điểm có lợi cho hắn.
- Ồ! Thôi đi.
- Có chứ.
- Tôi chỉ thấy có một điểm mà thôi.
- Điểm nào vậy?
- Sự kiện hôm qua hắn đã không có mặt ở Styles Court.
- Lầm to, lầm to. Anh đã chọn điểm duy nhất, theo ý tôi, bất lợi cho hắn.
- Sao thế?
- Bởi vì nếu như ông Inglethorp biết vợ ông ta sẽ bị đầu đọc vào tối hôm
qua, chắc chắn rằng ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để không có mặt ở Styles
Court. Lý do của ông ta tất nhiên là hoàn toàn bịa đặt. Điều đó cho chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.