THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 166

Khi nó đủ lông cánh bay vào đời để tự lập hai bác cho nó vẫn chỉ là những
câu góp ý. Còn hạnh phúc, tình yêu của Quang, hai bác không thể dùng
quyền làm cha mẹ áp đặt. Hai bác từng nói sau này nó thương ai, bất luận
cô gái đó con nhà nghèo, nó thương là bác gả. Bác không thể thay đổi cháu
ạ!
– Nhưng cháu cũng là bạn anh Quang, cháu thương ảnh lâu rồi mà bác.
Cháu xin bác, hãy giúp cháu. Hai bác muốn gì, cháu nhất định làm được.
Cháu chỉ cần anh Quang.
Bà Vũ cười:
– Chả phải cháu có cậu gì ngoại kiều Mỹ rồi sao?
Hải Đường méo mó:
– Cháu đâu yêu thương gì Jim bác ơi! Người Việt mình sống với nhau còn
khốn khổ. Làm vợ mấy ông ngoại kiều, họ sống buông thả, xài tiền như rác,
cháu dẫu mê muội cũng không ngốc lấy hạng người đó đâu. Quen thôi bác
ơi.
Ngoại trừ anh Quang, cháu không muốn làm vợ ai cả.
Cô bất chợt quỳ uống chân ghế nơi bà Vũ ngồi, cô năn nỉ:
– Bác gái! Cháu cầu xin bác hãy giúp cháu. Ba cháu đã hứa cho cháu phân
nửa gia tài. Bác đồng ý, cháu sẽ đứng tên tài khoản cho anh Quang tất cả.
Bà Vũ từ tốn:
– Cháu đứng dậy đi Hải Đường! Chuyện này bác không dám hứa trước.
Đừng làm bác khó xử. Bây giờ cháu về đi, từ từ bác coi ý thằng Quang rồi
tính.
Hải Đường biết không dễ một lần thuyết phục được bà Vũ. Bà không thuộc
loại phụ nữ thích quà tặng của người khác. Bởi vậy bà mới để Ca Thơ trở
thành bạn của Quang, đành phải lựa theo chiều gió.
Hải Đường chưa kịp đề máy chiếc Atila thì Diệu Linh từ bên nhà Ca Thơ
đẩy chiếc Dylan ra. Diệu Linh nhếch môi.
– Chị là Hải Đường?
Hải Đường không vừa:
– Có gì không?
– Tôi đang muổn tìm chị. Gặp ở đây đúng là ý trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.