THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 165

– Ca Thơ bệnh hả bác?
Bà Vũ nhìn cô:
– Cháu biết Ca Thơ à?
– Dạ, cũng mới biết.
– Con bé bị té tưởng gãy chân, cũng may chỉ phải băng bôt vài tuần. Uống
nước đi cháu.
Hải Đường chớp mắt:
– Bác gái! Cháu qua bển thăm Ca Thơ được không bác?
Bà Vũ trầm tĩnh:
– Ca Thơ không chịu tiếp khách. Bác nghĩ cháu muốn thăm con bé, để thư
thả ít hôm chờ Ca Thơ bình tâm lại đã.
Hải Đường dọ dẫm:
– Bác nói thế, Ca Thơ bị xe đụng nhằm hả bác?
– Không, là do nó sơ ý thôi. Nhưng do bất ngờ, con bé bị hoảng loạn.
– Hiện tại Thơ mất trí nhớ hả bác?
Bà Vũ đáp cho qua chuyện:
– Bác không rõ lắm. Thằng Quang qua đó con bé còn không muốn nhìn
mặt nửa. Trước đây hai đứa rất thương nhau.
Hải Đường cắn môi.
– Bác gái, Ca Thơ đã như thế, chả lẽ bác là mẹ, bác không thể khuyên anh
Quang.
Bà Vũ hỏi:
– Ý cháu muốn gì?
– Ba mẹ cháu đã cho người đến hỏi gia đình bác. Cháu biết cháu làm vậy
thật mất mặt ba mẹ cháu. Nhưng cháu thương anh Quang, cháu không thể
sống nếu như cháu không lấy được ảnh. Bác ơi! Bác hãy giúp cháu. Cháu
hứa sau này sống đúng đạo phận con hiền vợ thảo.
Bà Vũ khẽ khàng:
– Cậu Mạc Can chưa thưa lại với ba mẹ cháu hay sao? Hai bác cũng như
cha mẹ cháu bên nhà chỉ có một mình thằng Quang. Từ nhỏ bác đã dạy dỗ
nó phải sống trung thực, đạo nghĩa. Bác không áp đặt được Quang. bởi cha
mẹ chỉ có thể cho con lời khuyên bảo ân tình, cho con cuộc sống đủ đầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.