THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 189

mục đích của bà. Rốt cục, một lần nữa mọi cố gắng do nội em dàn xếp lại
tiếp tục không thể thực hiện. Vậy là bà trút mọi sự bực dọc lên đầu em và
mẹ em. Bà mắng em là đồ ăn hại, mẹ em là thứ đàn bà “vô tích sự”. Em
hiểu ra mọi việc nên cố níu kéo bằng tất cả danh dự em có được. Giá như
Ca Thơ đừng xuất hiện, giá như cuộc thi vừa qua, em có được chút tiếng
tăm. Em đã không thể giữ được gì cho sự kỳ vọng của nội.
Cả tình yêu em đành cho anh cũng mất, bởi sự lạm dụng từ nội. Bây giờ em
còn gì nữa để mà tiếc hả anh?
Vĩnh Hoàng từ ngỡ ngàng đến xót xa giùm cho Chi. Những gì cô kể, nếu
đúng thì bà Mai Lan quả thật đáng sợ. Bà ngoại anh không chút nghi ngờ
tình cảm hai nhà. May mà anh không yêu Mẫn Chi, tình yêu không có chỗ
cho sự bất nhẫn, tội nghiệp.
Vĩnh Hoàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Chi:
– Em khóc mãi thế này chắc là không hát nổi rồi. Mình về rồi hôm nào rãnh
sẽ cùng gặp lại nhé!
– Anh không sợ Thơ buồn à?
– Anh không làm gì sai, có gì phải sợ Ca Thơ buồn?
Mẫn Chi thổn thức:
– Em không vô tư được như anh đâu. Em vẫn yêu anh, Hoàng ơi!
– Vĩnh Hoàng gỡ tay Mẫn Chi:
– Đừng khiến anh đánh mất lòng tự trọng của mình. Bây giờ nếu không hát,
chúng ta về nhé!
Mẫn Chi chợt nói:
– Em xin anh một điều anh đồng ý không?
– Anh hứa không tiếc Chi, nếu điều em cần, anh đủ khả năng làm được.
– Em muốn cho anh đời con gái của em.
Hoàng lắc đầu:
– Chuyện này thì anh không thể. Xin lỗi em!
Mẫn Chi khàn giọng:
– Không thể trở thành vợ của anh, suốt đời này em nhất định không lấy ai.
Vì thế em muốn anh cho em một lần tình yêu của anh. Đồng ý đi Hoàng.
Vĩnh Hoàng trầm giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.