vợ đã mất sớm của ông Trịnh Vỹ. Con người đó là một kẻ ăn chơi, nghiện
số đề, bài bạc đến mức khuynh gia bại sản. Đăng Khoa đã hai đời vợ, sống
với người vợ trước sinh được một đứa con trai; đứa con đó chính là thằng
nhóc Hoài Phong mà bà vừa nhắc tới. Ly dị vợ, Đăng Khoa chơi bời gái gú,
dính phải bầu với một cô gái làm nghề nấu ăn trong nhà trẻ, họ kết hôn với
nhau sinh được thêm hai đứa con trai nữa. Đúng như ông bà mình thường
nói: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng”.
Thằng nhóc Hoài Phong ở với mẹ ghẻ từ lúc ba tuổi cho đến khi nó 15 tuổi
thì phải rời khỏi nhà do cô Liễu - vợ của Đăng Khoa không thể chịu đựng
nổi thằng nhóc con của chồng với người vợ trước. Đăng Khoa là một người
cha vô trách nhiệm ai cũng biết, cậu ấy đem thằng bé giao lại cho ông Trịnh
Vỹ với suy nghĩ: “Ông ấy là dượng của mình, phải có trách nhiệm với con
mình.” Thế là cậu ấy than thân trách phận một hồi, rồi cũng bỏ lại thằng
nhóc Hoài Phong cho ông Trịnh Vỹ nuôi.
- Và ông Trịnh Vỹ đã chấp nhận ạ? - Khôi Nguyên hỏi.
- Biết làm sao được, nó không có nhà để ở, không có nơi để về. Ông
Trịnh Vỹ thật là khổ sở khi phải tiếp nhận của trời đánh đó.
- Của trời đánh!
- Hoài Phong là một đứa trẻ mắc bệnh lạ. Mới lớp bảy thôi mà nó đã cao
gần 1m8, chân tay lóng ngóng, lều khều; dị tật ở đôi bàn tay, bàn chân to bè
như nải chuối. Nó thường ngồi bằng lưng chứ không phải bằng mông như
người bình thường. Thương cảnh nó dị tật, lại có cha mẹ mà coi như không
có; ban đầu bà rất thương cảm, tội nghiệp. Nhưng càng về sau Hoài Phong
càng làm cho bà ghét; đúng là nghiệp chướng cậu Khôi Nguyên à! Thằng
bé làm người ta không thể có thiện cảm.
- Tính cách của cậu ta có vấn đề gì sao thưa bà?