THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 102

Bà Hiền ngao ngán.

-Chuyện gì vậy bà?

- Nó thường qua bên kia đồi trà, chơi với mấy đứa con nít hư hỏng. Nhà

ông Cai Bò có một cây ổi rất sai quả. Tụi nó thường leo rào vào vườn nhà
ông hái trộm ổi. Có bữa nó bị con chó nhà ông Cai Bò phát hiện đang ở trên
cây. Con chó thì đứng dưới sủa inh ỏi, nó đứng trên hái ổi ném xuống. Mấy
đứa kia đã bỏ chạy hết chỉ còn lại nó. Ít phút sau ông Cai Bò ra bắt nó lôi
lên nhà gặp ông Trịnh Vỹ để mắng vốn. Ông Trịnh Vỹ xin lỗi người ta rối
rít, thế nhưng ông vẫn không đánh đập nó, ông chỉ la mắng và dọa nó nếu
còn tái phạm sẽ cho về nhà ở với mẹ ghẻ. Hoài Phong rất ít nói, hình như
nó bị chứng khó nói hay sao ấy. Ai hỏi nó, nó chỉ hừm hừm trong cổ họng.

- Bọn con nít nghịch ngợm có gì lạ đâu bà?

- Cô Ngọc Diệp à! Điều đáng nói là: vụ việc đó khắc sâu trong lòng

Hoài Phong một mối thâm thù với ông Cai Bò. Nó kết thân với thằng Cảm -
con trai của ông Cai Bò, nhỏ hơn nó mấy tuổi. Một hôm, thằng Cảm khóc
lóc nói với nó:

“Con Ki (con chó) nhà em bị ốm rồi, nó nằm lì chẳng chịu ăn gì cả, tội

nghiệp.”

Hoài Phong lóe lên trong đầu một ý tưởng, sáng hôm sau nó mang một

gói thuốc (được gói trong tờ giấy báo) đưa cho thằng Cảm nói:

“Đây là thuốc... thuốc tiên... để cứu con Ki đó, em về khuấy...với nước

ấm...rồi đổ vào họng cho nó uống sẽ khỏe lại ngay!”

Thằng Cảm còn nhỏ tuổi, tin ngay lời nó, nó còn dặn không được nói

cho bất kì ai biết vì như vậy sẽ mất linh. Tội nghiệp con Ki, sau khi uống
thứ thuốc bột đó; đã đau đớn quằn quại chảy máu mắt, máu tai mà chết tức
tưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.