THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 108

Khôi Nguyên ngoái đầu lại nhìn một chặp, không phát hiện thấy gì mới

nói:

- Tôi có thấy gì đâu?

Lúc này, em mới dồn hết can đảm quay lại xem thử; nhưng hồn ma khi

nãy đã biến mất. Em cố thuyết phục Khôi Nguyên tin em:

- Tôi không nói xạo đâu. Anh nhất định phải tin tôi… phải tin tôi…rõ

ràng… rõ ràng tôi vừa thấy… là cô Hoàng Lan, chính là cô ấy.

Em rất sợ… rất sợ!

Khôi Nguyên nắm chặt hai tay em, trấn an tinh thần của em:

- Ngọc Diệp à! Tôi tin cô, chẳng phải tôi và cô từng cúng bái để xin cô

Hoàng Lan phù hộ đó là gì. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa cô cũng phải can
đảm lên; đừng hoảng sợ vì như thế sẽ không tốt cho bản thân cô trước tiên;
sau đó là công việc điều tra của chúng ta. Nhất định chúng ta sẽ tìm ra sự
thật, nhất định thế. Đã có tôi ở bên cạnh, cô không phải lo lắng gì cả…
không phải lo lắng gì cả.

Khôi Nguyên cố gắng nói thật to để tiếng mưa không át đi lời của ảnh.

- Cám ơn anh, Khôi Nguyên.

Em đã lấy lại được tinh thần. Cám ơn thượng đế đã cho em gặp được

Khôi Nguyên. Nhờ có anh ấy mà em mới có thể chống chọi được đến ngày
hôm nay.

Dòng nước chảy ròng ròng trên lối đi, đất bị xói mòn nên rất trơn trợt.

Em bị trượt chân vấp ngã, kéo theo Khôi Nguyên.

Cả người tụi em lấm lem, nào là bùn đất các kiểu. Vừa ướt, vừa lạnh,

vừa sợ, lại vừa đau… em ngồi bệt dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.