THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 167

- Còn của ai vào đây nữa. Trong nhà này chỉ có tôi và cô, tôi thì không

có bí mật gì rồi. Nhưng mà ai kia thì...ồ, thật là thú vị.

- Anh nói mau đi! Đêm qua anh đã làm gì tôi hả? Lần trước chẳng phải

tôi đã cảnh báo anh rồi sao? Tôi là hàng cấm! Anh lại dở trò sao?

Mình hốt hoảng lấy chăn trùm kín người, nói năng như con điên.

- Cô bị làm sao vậy? Cô nghĩ tôi là ai mà dở ba cái trò đó.

- Trong khi ngủ, tôi đã nói mớ gì sao?

Mình tỏ ra sốt ruột.

- Cô lại thế rồi, uống sữa đi rồi tôi kể cho nghe.

- Không uống.

Mình dứt khoát.

- Sao thế? Sợ tôi bỏ thuốc mê à?

- Ai mà biết được. Từ nay, tôi liệt anh vào danh sách những đối tượng

cần đề phòng.

- Thôi, bớt nhảm đi Ngọc Diệp! Nghe này.

Khôi Nguyên lắng giọng, nói nghiêm chỉnh.

- Chuyện gì?

- Đêm qua, khi cô đã ngủ say, tôi lại nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc

đấy!

- Anh không đùa đấy chứ? - Mình tròn xoe mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.