THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 165

Người mình uể oải ghê lắm! Chỉ muốn vùi vào chăn ngủ thêm một giấc

nữa; hai mắt cay xè, cổ họng đắng nghét; những dấu hiệu của sự mệt mỏi do
phải lao tâm lao lực quá sức. Nếu có trách thì nên trách mình sinh ra vốn đã
có thể trạng yếu đuối; không được như những người bình thường.

- Anh Nguyên ơi!

Mình gọi lớn.

- Cô đã dậy rồi sao?

Khôi Nguyên nói vọng từ dưới nhà bếp lên.

- Đã dậy rồi, nhưng muốn ngủ lại quá!

Mình rúc đầu vào gối, chỉ muốn nướng thêm một giấc nữa.

Khôi Nguyên từ dưới nhà bếp đi lên, trên tay anh ấy đang bưng một ly

sữa ca cao nóng.

Ảnh lại ngồi phía dưới chân mình, đặt ly sữa xuống bàn, sau đó lấy từ

trong túi ra quyển sổ tay, chăm chú nghiên cứu, ghi chép.

- Xít chân vào một chút xem nào!

Ảnh đánh nhẹ lên chân mình.

Mình rụt chân lại để một khoảng cho ảnh ngồi được thoải mái hơn.

- Anh dậy từ lúc nào vậy? Con người của anh không biết mệt hay sao hả

trời?

Mình nói chuyện với anh ấy trong lúc đầu tóc của mình rối như tổ quạ.

- Nếu tôi mà cũng giống như cô thế giới này có mà loạn mất. Tôi chưa

từng thấy ai trên đời này tham ăn và lười biếng giống như cô vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.