THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 198

Rồi sau đó nó đứng lên đập đầu vào tường. Bác lao vào ôm lấy nó, giữ

không cho nó tự sát. Nhưng lúc đó nó mạnh ghê gớm lắm! Nó trợn mắt
quay lại nhìn bác, khi đó bác ôm lấy nó mà cảm giác như đang ôm một tảng
băng, người nó lạnh đi rất đột ngột. Và một giọng nói lạ lùng thốt lên từ
miệng nó, cái giọng mà lần đầu tiên bác nghe thấy trong đời, thanh vực của
nó cao lạnh khủng khiếp, và cứ trỏng trỏng như thế nào đó. Bác sợ hãi
buông nó ra. Nó nạt nộ bác:

“Ông Ca Lạy! Ông có biết con ông mắc tội gì không?” – Ánh mắt nó

nhìn bác khiến bác té ngửa ra sau. Bác bò lui lại chỗ cái bàn, luýnh quýnh
mở hộc bàn lấy cây thánh giá đưa ra.

Nhưng vô dụng, nó chẳng sợ gì cả. Nó đứng phắt dậy từng bước tiến tới

chỗ bác. Bác Hai khi đó sợ té xỉu, còn bác thì la lên gọi bà con tới giúp. Bà
con cô bác và mấy cậu thanh niên chạy ùa sang đè lấy nó xuống, nhưng nó
quá mạnh khiến những cậu ấy phải chật vật lắm mới ghì được nó. Miệng nó
liên tục lo ó, vẫn cái chất giọng trỏng trỏng đó.

Tưởng chừng như sức chịu đựng của những cậu thanh niên sắp đứt, vì

nó đang vùng lên thoát ra sức kiềm tỏa của họ. May sao, ở nhà bên có cậu
sinh viên hay chơi đàn guitar, cậu ấy nhanh trí chạy về lấy cây đàn rồi cấp
tốc chạy qua lại nhà bác. Cậu Thành sinh viên bắt đầu trải những hợp âm
đầu tiên, nhẹ nhàng dìu dặt ru ngủ nó. Cuối cùng nó cũng dịu đi rồi chìm
vào giấc ngủ. Sức mạnh của âm nhạc thật là ghê gớm, bây giờ bác mới hiểu
tại sao ngòi bút có sức mạnh hơn lưỡi gươm, và tình yêu có sức mạnh hơn
quyền lực và tham vọng. Trong khi sức mạnh kiềm tỏa đều vô dụng, thì một
giai điệu nhẹ nhàng, du dương, đã vô hiệu hóa toàn bộ sức mạnh của ma
quỷ.

Mình và Khôi Nguyên lắng nghe rất chăm chú. Đến lúc, ông Ca Lạy im

lặng không nói gì nữa, Khôi Nguyên mới lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.