THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 219

-Bây giờ chúng ta đi đâu?

-Chẳng phải cô đói bụng rồi sao? Hôm nay, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm

tiệm.

-Vậy chúng ta đi thôi!

Tụi mình chào tạm biệt ông Ca Lạy đi ăn tối, lúc đó vừa đúng 5 h 30.

---

Quán cơm bình dân Sơn Quý,

Tiếng nói chuyện bàn tán, tiếng tivi, tiếng mọi người ăn uống đủ các

kiểu. Quán cơm chiều hôm đó đông lạ lùng.

Tụi mình ngồi ở chiếc bàn tròn, gần góc tường.

Cậu bồi bàn mới nhìn qua cũng biết là sinh viên nghèo đi làm thêm. Ở

địa bàn thành phố mình đang sống có rất nhiều trường đại học, đi đâu cũng
thấy trường đại học cả, hàng năm trên cả nước có hàng ngàn, hàng triệu
sinh viên nhập học, và cũng có hàng ngàn hàng triệu sinh viên ra trường
không có việc làm, hoặc làm không đúng ngành nghề. Những gia đình
nghèo khó muốn con mình đi học để thoát cái khổ, ngờ đâu khổ vẫn hoàn
khổ… có người vay mượn chạy vạy khắp nơi, những mong con mình có đủ
điều kiện ăn học, tốt nghiệp ra trường cầm mảnh bằng trong tay vừa được
nở mày nở mặt với bà con hàng xóm, vừa con mình đỡ cực tấm thân, mà
mình cũng được nhờ. Có biết đâu khó khăn là vậy, vay mượn là vậy… đến
khi ra trường xin việc thì phát sinh đủ thứ chuyện, nào là bằng tốt nghiệp
của trường đại học “thành phố” hay “thôn quê” – nạn phân biệt bằng cấp.
Nào có quen biết dây mơ rễ má gì không – nạn con ông cháu cha, nào là
tiền lo lót – nạn tham nhũng. Nói thật Tâm Đan à! Mình làm trong ngành
giáo dục, nhưng mình ngán lắm rồi, ngán lắm lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.