THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 235

Mình ngáp dài, chắc do mấy ngày vừa qua ngủ không đủ giấc.

Khôi Nguyên liếc qua thấy bộ dạng của mình, ảnh gấp cuốn sổ lại, nói:

- Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi.

Mình và Khôi Nguyên lên phòng sửa soạn giường chiếu. Tội nghiệp cho

Khôi Nguyên, ảnh phải trải ra nằm dưới sàn. Mắc mùng xong mình vào
giường nằm, đắp chăn đến ngực. Mình nằm mà có ngủ được đâu, hết nghĩ
đến chuyện ma quái, lại nghĩ đến hoàn cảnh của Khôi Nguyên. Mình sợ ảnh
ngủ bên dưới sẽ bị lạnh và bị “máy bay oanh tạc” – muỗi đốt.

Không được rồi, và mình đã quyết định dứt khoát. Mình gọi tên ảnh:

- Khôi Nguyên!

(...) – im lặng.

- Khôi Nguyên!

(...) – im lặng.

Chắc anh ấy đã ngủ rồi, mình thử gọi thêm tiếng nữa.

- Khôi Nguyên!

- Gì vậy?

Lần này, anh ấy mới chịu lên tiếng.

- Sao tôi gọi anh không trả lời?

- Lúc đó tôi đang mơ ngủ.

- Còn bây giờ thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.