THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 268

- Ồ! Có thể cậu không nhớ tôi. Nhưng cô bé bị bắt cóc trong vụ “kế

hoạch hoàn hảo” chắc cậu không bao giờ quên. Cây dương cầm và hàng
phong lá đỏ.

Khôi Nguyên suy nghĩ một lúc…

Rồi nói:

- Tôi nhớ ra rồi. Ông chính là cha của Thụy Du. Con gái ông dạo này

sao rồi? Tôi nhớ hồi đó, cô ấy chơi dương cầm rất hay.

- Nó nhắc đến cậu mãi thôi. Tôi có hứa với nó khi nào gặp được cậu sẽ

chuyển lời giúp nó.

- Thụy Du nói sao thưa ông?

- Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta hãy ra sau vườn vừa đi vừa nói

chuyện.

Tụi mình theo ông Trung vào bên trong bệnh viện, đi qua một dãy hành

lang dài, mở ra một khung cảnh yên bình phẳng lặng. Sân vườn rộng,
thoáng đãng với những hàng dừa cảnh xanh tươi mơn mởn, màu mát rượi
thiên thanh hòa kết với từng chuỗi liễu um tùm xao xác gió miên mơn. Dọc
theo con đường trải nhựa là những cây phượng tím tỏa bóng mát, với những
cánh hoa chung thủy trên cành, hoa lá vàng ươm… thảm tím trải ven con
đường đẹp lạ lùng. Người ta sẽ không ngờ rằng, chỉ cách nhau có một dãy
hành lang thôi, nhưng một bên là thế giới của địa ngục với những thân
người vật vờ, những con bệnh bước đi như kẻ du hồn, khuôn mặt ngờ
nghệch, hoặc những ánh nhìn đầy ám ảnh, những suy nghĩ bệnh hoạn và
chết chóc. Một bên, lãng mạn nên thơ, tái hiện khung cảnh của một vùng
trời bình yên không hề lạ lẫm ở nơi đây.

- Con bé rất biết ơn cậu, nó muốn gặp lại cậu để mời cậu đi ăn một bữa,

nó muốn chính miệng nó nói lời cảm ơn cậu. Lần đó, sau khi giải quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.