THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 356

ghép đôi với nhau. Chiếc xuồng tối hôm kia cùng chúng tôi hẹn hò, dập
dềnh ngoài xa xa. Ông đánh cá đang làm công việc thường ngày của mình.
Hàng trúc vàng ươm kẻ sọc xanh lơ, rì rào mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những cánh chuồn chuồn với đủ màu, xanh, đỏ,
tím, vàng đang chập chờn tắm mát. Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng
của Ngọc Lan Tây! Mùi nước hoa mà Khôi Nguyên thường xức trên người.
Dọc theo bờ cát là những khóm hoa dại, sắc hoa vàng rộ. Tôi chạy lại chỗ
có bông hoa tươi đang khoe mình trong nắng dịu, một bông hoa giống hình
bà đầm ngay trước tầm với của tôi, bông hoa mà theo tôi là đẹp nhất trong
những khóm hoa nơi đây, tôi định ngắt bông hoa đó, nhưng lại thôi. Khôi
Nguyên quan sát thấy, bèn đi tới gần tôi, hỏi:

- Ngọc Diệp, sao không bứt nó đi?

- Tiếc lắm!

- Tiếc ư!

- Bông hoa đẹp như vậy nếu ngắt đi, nó sẽ khô héo và chết.

- Trước sau gì nó cũng chết vậy.

- Thà để cho nó chết vì tuổi già, còn hơn khiến nó bị vùi dập.

Khôi Nguyên cúi xuống bứt bông hoa đó, tôi liền cản lại:

- Đừng mà!

- Ở đây có rất nhiều bông, tôi bứt một cái chẳng chết chóc gì đâu?

Vừa dứt lời thì bông hoa đã bị ảnh bứt mất rồi.

- Trời ơi!

Tôi thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.