THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 357

- Cô làm sao vậy?

- Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.

- Sao lại không biết, cô xem này.

Nói rồi, Khôi Nguyên cài bông hoa lên mái tóc tôi.

- Đẹp lắm! Bây giờ thì bông hoa mới thực sự có giá trị đấy.

- Anh đã bứt nó rồi còn giá trị gì nữa.

- Nếu không nhờ tôi thì nó đã chết rục xương ở đây rồi. Nó có diễm

phúc hơn những bông hoa kia vì đã cài lên mái tóc thơm tho của Ngọc
Diệp.

-Tách- Khôi Nguyên lấy máy điện thoại ra chụp hình, ghi lại gương mặt

của tôi.

- Bây giờ thì nó mới thật sự bất tử.

- Anh nói vớ vẩn gì thế?

- Tôi vừa giúp cho bông hoa đó sống một đời không uổng phí.

- Cái đó gọi là gì?

- Một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

- Triết lý gì đây?

(…)

---

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.