THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 359

có thể. Một ngày đi chơi với cô, một ngày ngủ thoải mái là để thư giản, xã
stress, khi bộ não được nghỉ ngơi cũng là lúc ý tưởng trở mình. Rồi cô sẽ
thấy, nhất định tôi sẽ tìm ra được một thứ gì đó vô cùng giá trị.

- Sao anh có thể dám chắc như vậy?

- Tôi đã thử nhiều lần rồi, lần nào cũng thành công.

Tôi lại tiếp tục nói về vụ án:

- Đến nay, chúng ta cũng nắm được một số mảnh ghép rồi, nhưng nói

thật Khôi Nguyên à, tôi vẫn chưa định hình được một giả thiết nào để theo
đuổi cả. Nói chung là có hướng đi, chúng ta đang lần theo từng chuỗi hạt.
Nhưng giả thiết thì…

- Đó là do bức tranh vụ án còn thiếu một mảnh cơ bản. Nếu nhìn thấy

được mảnh đó ta có thể đoán được hình thù của bức tranh để tiếp tục tìm
kiếm những mảnh ghép còn lại, khi đó, chúng ta không phải mò mẩn như
lúc này nữa.

- Vậy mà lúc trước, tôi còn nghĩ mình đã thấy được lờ mờ toàn cục bức

tranh. Chẳng phải, anh đã nói mình thấy được rồi sao.

- Giống như cô nói đó Ngọc Diệp, thấy lờ mờ. Chính sự lờ mờ đó nên

chúng ta mới phải lần theo từng manh mối để làm sáng tỏ từng bộ phận.

- Rắc rối quá! Tôi cảm thấy nhứt đầu rồi.

(…)

- Chúng ta lên nhà thôi! Tôi cần sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình.

- Lại sắp xếp à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.