THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 387

(…) Thế rồi bất chợt, anh ấy đứng lên đi đi lại lại trong phòng khách, Khôi
Nguyên bước đi rất nhanh, có vẻ như anh ấy rất là căng thẳng.

- Anh bị làm sao vậy Khôi Nguyên?

Khôi Nguyên không trả lời tôi, lúc này, anh ấy không còn nghe thấy

được gì nữa, vì đầu óc Khôi Nguyên đang hoạt động tốt đa công suất.

(…)

(…)

(…)

- Chiếc nhẫn! – Khôi Nguyên bỗng thốt lên.

Tôi tròn mắt nhìn anh ấy.

- Nhanh! Đi lấy chiếc nhẫn đó cho tôi nào Ngọc Diệp. Chiếc Nhẫn mà

cô đưa tôi xem lúc trước đấy.

- Anh cần chiếc nhẫn đó làm gì vậy?

- Lấy đưa đây nhanh lên!

Tôi lên lấy chiếc nhẫn xuống đưa cho ảnh.

- Lúc trước cô đứng ở đâu nhỉ? Bây giờ cô làm như tôi nói nhé!

- Làm gì?

- Cô cầm nó, phải… đứng vào đúng vị trí lúc trước tôi ném chiếc nhẫn

cho cô ấy… đúng rồi… và bây giờ… hãy thả nó ra nào!

Tôi làm theo lời Khôi Nguyên. Cầm chiếc nhẫn thả xuống nền nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.