THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 389

- Bọng... viên này cũng bọng...viên này nữa...

Khôi Nguyên lẩm nhẩm từng viên gạch. Anh ấy chạy lên gác, phút chốc

trở lại với cái xà beng trên tay, đến nơi thì dọng thẳng mũi nhọn xuống nền
gạch men, trước ánh mắt kinh ngạc của tôi. Tôi tò mò bước lại gần xem ảnh
bới được thứ gì lên từ đống gạch vỡ. Phòng khách đã bị ảnh phá cho tanh
bành, chuyện này mà mụ Thùy Dung biết được thì hậu quả sẽ rất khôn
lường. Khôi Nguyên dùng tay cào, lùa những mảnh gạch vụn và xi măng
qua một bên. Tôi hồi hộp chờ đợi thứ sẽ xuất hiện… và kia rồi... Một tấm
gỗ dày, hiện ra trước mắt tôi. Khôi Nguyên lấy tư thế, bằng một động tác
dứt khoát đã nạy bung nắp gỗ lên. Nắp gỗ vừa bung lên, tôi giật thót, bật
ngửa ra sau.

---

- Á... Làm ơn, hãy đóng cái nắp hòm đó lại đi!

- Cô bị làm sao vậy? Ai bảo với cô đây là cái nắp hòm. Nhìn đi đồ ngốc!

Tôi nhìn lại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.

- Ồ, ở dưới có một tầng hầm.

- Chúng ta hãy trèo xuống xem sao.

- Ghê lắm! Ở dưới đó tối om.

- Đừng nói nhiều nữa, cô đi lấy thêm một cái đèn pin, tôi sẽ bắt thang

xuống dưới.

---

Mấy phút sau, tôi và anh ấy đã đứng dưới tầng hầm. Xung quanh một

màu đen đặc. Khôi Nguyên rọi đèn pin để tìm lối đi, rọi đến đâu cũng thấy
chuột bọ nhung nhúc; con nào con nấy béo núc ních phát lợm. Mùi xác thối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.