THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 409

vững, xém chút nữa ông đã ngã nhào xuống nền nhà nếu không kịp bám
vào tay vịn của cánh cửa.

- Từ khi nào thì ông ấy mắc phải chứng bệnh đó ạ?

- Từ sau khi chuyện tình của cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh bị phát hiện

và đổ vỡ. Đuổi mẹ con họ đi rồi ông ấy mới thấy hối hận, không thể tin
được đâu cậu Khôi Nguyên à! Một con người mạnh mẽ, lạc quan như ông
ấy, phút chốc đã biến thành một con bệnh trầm cảm. Biểu hiện của ông ấy
khiến bà lo sợ, ông ấy bỏ mặc bản thân mình không thèm chau chuốt nữa,
râu tóc ông ấy xồm xoàm trông gớm lắm! Một tuần liền ông ấy không tắm
rửa, cứ nằm lì trên ghế sofa; bà không thể biết trong đầu ông ấy đang nghĩ
gì, nhưng, chắc chắn ông ấy rất khổ tâm dằn vặt.

- Thế còn công việc thì sao ạ?

- Cậu nghĩ coi, khi con người mà bản thân họ còn không thèm quan tâm

nữa thì còn quan tâm gì đến công việc và những người xung quanh. Lúc đó
ông ấy bỏ mặc tất cả, ông ấy bắt đầu trở lại với rượu, thứ mà ông đã cai
được hơn hai năm trời. Thời gian sau này, ông ấy thường xuyên vắng nhà,
ông ấy đi từ sáng sớm và đến khuya mới về với chai Vodka trên tay. Căn
nhà thời điểm đó buồn tênh, trống vắng. Mẹ con cậu Thế Anh đi rồi, người
nào cũng buồn, chắc trừ thằng Hoài Phong ra thôi, vì nó rất hớn hở khi hai
mẹ con họ bị đuổi ra khỏi nhà. Cô Hoàng Lan thì chẳng khác gì một cái xác
không hồn, ngay từ thời điểm đó bà đã có một linh tính không lành về cha
con họ. Một bi kịch đã được nhen nhúm từ trước, và đã sắp đến lúc hạ màn.

- Cháu muốn hỏi bà chuyện này nữa.

- Cậu Khôi Nguyên cứ hỏi, biết gì bà sẽ trả lời đó.

- Trước khi chết, cô Hoàng Lan có để lại thư từ gì không ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.